"Gia đình thương nhân thì thế nào? Chẳng lẽ từ trên xuống dưới phủ Ôn Quốc Công đều không cần dùng đến bạc sao? Vừa xem thường chúng ta, vừa thu cửa hàng nhà chúng ta!" Vừa nhắc tới cửa hàng, Ngô mụ mụ càng tức thêm. "Cái gì gọi là "có thể nhận nuôi cô nương nhà chúng ta đã là thiên đại ân đức’? Có bản lĩnh thì đừng đụng tới cửa hàng Phương gia! Mới gọi là nhận nuôi! Ước chừng 22 cửa tiệm, 11 thôn trang, Phủ đệ ở khắp nơi, toàn bộ bị chiếm đoạt! Ta thấy, chính là để mắt đến gia sản của Phương gia chúng ta, khi dễ Phương gia ta không có người!"
Ngô mụ mụ càng nói càng phẫn nộ, đôi mắt đều đỏ lên. Mặc dù tính tình bà lỗ mãng, là người không đủ khôn khéo. Nhưng dù sao cũng làm trung bộc ở Phương gia ba đời.
"Đừng gào, đừng gào!" Vệ mụ mụ gấp đến độ giậm chân. "Trở về rồi hãy nói, trở về rồi hãy nói có được hay không hả?"
Ngô mụ mụ không thích nhìn nhất là dáng vẻ bất lực của Vệ mụ mụ. Bà cũng biết mình quá nóng nảy, lại sợ nước mắt già rơi xuống làm mất mặt. Trực tiếp xoay người chạy về.
"Này......" Vệ mụ mụ đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng Ngô mụ mụ chạy xa dần, không biết làm sao mới tốt. Bà vỗ vỗ lưng Phương Cẩn Chi, thấp giọng an ủi: "Không có chuyện gì, cô nương của chúng ta đừng sợ."
Phương Cẩn Chi cũng không sợ.
Tính khí của Ngô mụ mụ vẫn luôn không ổn. Nhất là sau khi Phương gia chỉ còn lại một chủ tử là Phương Cẩn Chi, tính tình của bà lại càng không tốt.
Phương Cẩn Chi nằm trong ngực Vệ mụ mụ, lẳng lặng nhìn hai cuộn lăng gấm bị lấm bẩn bởi tuyết bùn trên mặt đất. Vừa rồi bé vẫn còn tính toán sử dụng hai khúc vải này làm cái gì mới tốt, thật là đáng tiếc. "Trước tiên phải nhặt hai cuộn lăng gấm này lên."
"Ôi trời, Ôi trời!" Lúc này Vệ mụ mụ mới phản ứng kịp, cẩn thận từng chút một đặt Phương Cẩn Chi xuống đất, rồi nhặt hai cuộn vải lên. Lớp vải gấm bên ngoài đã dơ, hai tay và cả vạt áo Vệ mụ mụ cũng dính đầy tuyết bùn, không có cách nào tiếp tục ôm Phương Cẩn Chi.
Vệ mụ mụ nhìn chung quanh, từ nơi này chạy về cũng chỉ còn một đoạn. Nếu là bình thường, Phương Cẩn Chi có thể tự mình đi bộ. Nhưng hôm nay cô bé mới vừa khỏi bệnh, lại là trời đông giá rét, tuyết đọng đầy trên mặt đất, Vệ mụ mụ nào dám để cho bé đi bộ một mình, một khi té ngã cũng không tốt. Quan trọng hơn là nếu để người khác nhìn thấy, lại càng thêm kỳ cục.
Nhìn dáng vẻ nhăn trán nhíu mày của Vệ mụ mụ, Phương Cẩn Chi biết bà không có chủ ý, liền nói: "Không vội, người ôm hai cuộn vải này về trước đi, rồi quay trở lại đón con."
Bé lại nói thêm một câu: "Xoay mặt vải bị bẩn vào trong người, đừng để người ta nhìn tới."
Nói xong lời này, bản thân Phương Cẩn Chi cũng cảm thấy buồn cười. Hôm nay bé đã luân lạc tới mức không quan trọng bằng hai khúc vải.
"Được, lão nô sẽ lập tức trở lại. Cô nương, người đừng đi lung tung nha...!"
"Người đừng chạy, cũng không cần vội vàng hấp tấp. Nếu có người hỏi tới, thì nói con ham chơi. Người trở về lấy áo khoác cho con." Phương Cẩn Chi êm ái nói, giọng nói ngọt ngào, giòn giã.
"Ai ôi! Ai ôi!" Vệ mụ mụ đáp, ôm hai khúc lăng gấm đi trở về.
Mũ trùm đầu to lớn che khuất đôi mắt to tròn xinh đẹp của Phương Cẩn Chi, cũng che đi vẻ u sầu trong đôi mắt cô bé. Không biết hai vị lão mụ mụ bên kia cửa Thuỳ Hoa đã nghe được bao nhiêu. Hơn nữa, Ngô mụ mụ vừa tranh cãi la hét ầm ĩ, không chừng cũng đã bị ai đó nghe được rồi. Nếu thật sự bị hạ nhân nghe thấy, chắc không bao lâu nữa tất cả mọi người đều sẽ biết.
Mặc dù bé đến phủ Ôn Quốc Công cũng chỉ sáu bảy ngày, nhưng cũng biết nơi này không thể so với trong nhà mình. Rất nhiều quy củ, cũng rất nhiều tính toán. Tình cảnh sáu bảy ngày qua, cũng đã cho bé biết rất nhiều chuyện trước đây không hề biết.
Thì ra việc buôn bán cũng bị xem thường. Nhưng tại sao nhóm người cửu cửu lại thay thế bé thu xếp mấy cửa hàng đó?
Thì ra con cái thiếp thất sinh ra chính là thứ xuất, cha bé không có thiếp thất, nên trước đây bé cũng không biết phân chia chính thứ. Mẫu thân bé là nữ nhi thứ xuất của phủ Ôn Quốc Công, cho nên ngoại tổ mẫu không thích bà. Dĩ nhiên ngoại tổ mẫu cũng không thích bé.
Về phần ngoại tổ phụ? Ngoại tổ phụ của bé là ấu tử của Ôn Quốc Công, là tam lão gia trong phủ. Bé đến đây đã sáu bảy ngày cũng chưa từng nhìn thấy, có thể là ông ấy quá bận rộn.
Phương Cẩn Chi cảm thấy có chút nhức đầu, bé không thích nơi này, bé thích nhà của mình.
Nhà?
Nhưng bé đã không còn nhà.
Tiếng cười của mấy tiểu hài đồng cắt đứt dòng suy nghĩ của Phương Cẩn Chi, bé nhanh chóng nhận ra âm thanh này là của hai vị biểu ca, Vô Ki và Tử Khôn. Nếu bị hai người bọn họ bắt gặp, nhất định sẽ hỏi vì sao bé ở đây một mình.
Phương Cẩn Chi không thích nói láo, càng không thích qua loa tắc trách. Huống chi hai vị biểu ca này, một vị bảy tuổi, một vị cùng tuổi với bé, đều hết sức ham chơi và nghịch ngợm. Ngày bé mới tới phủ Ôn Quốc Công, liền bị hai người bọn họ trêu chọc.
Phương Cẩn Chi nhìn ngó chung quanh, rồi lặng lẽ đi về phía một con đường mòn ở sau lưng, muốn tránh né hai vị biểu ca. Cũng không muốn hai vị biểu ca đi về phía này. Phương Cẩn Chi vội vã lùi về phía sau mấy bước, chợt thấy một nguyệt môn* bị che phủ bởi mấy cây tùng. Bé vội vàng chui qua nguyệt môn tránh thân. Đợi hai vị tiểu biểu ca đi thật xa, mới thở phào nhẹ nhõm.
Phương Cẩn Chi nghĩ nên chạy về sớm một chút, tránh cho Vệ mụ mụ trở lại không gặp bé mà hoảng hốt. Bé cẩn thận nhớ lại một lần, ước chừng có thể tìm đường về. Nhưng đến khi bé từ nguyệt môn đi ra, lại phát hiện có nhiều hơn một con đường. Lúc bé đến đây quá mức hốt hoảng, đại khái là không có chú ý tới.
Trong lúc nhất thời, bé không biết nên đi hướng nào.
Quanh quẩn một hồi, bé lại trở về nguyệt môn. Buồn rầu gõ đầu mình một cái, nhắm mắt lại cẩn thận suy nghĩ, nhớ lại. Khi Phương Cẩn Chi mở mắt ra, kinh ngạc nhìn thấy một người xuất hiện cuối con đường nhỏ. Người đó đến đây từ lúc nào? Hay là ở đây đã lâu?
Đó là một thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi, mặc y phục màu rắng, dung mạo như tranh vẽ. Mái tóc đen như mực xõa tung không buộc lại, đổ dài như thác nước. Tinh tế thanh lịch.
Phương Cẩn Chi ngơ ngác nhìn hắn một hồi, mới phát hiện hắn đang ngồi trên xe lăn, hẳn là người tàn tật! Trong mắt Phương Cẩn Chi không khỏi toát ra vẻ tiếc hận.
Phương Cẩn Chi chưa từng gặp qua hắn, nhưng nhìn vật liệu may mặc trên người hắn cũng biết hắn nhất định là một vị thiếu gia của phủ Ôn Quốc công. Tôn tử của Ôn Quốc công tử rất nhiều, mấy ngày trước đây, tứ biểu tỷ còn nói với bé trong phủ có đến mười hai vị thiếu gia. Chắc hẳn vị trước mặt này cũng là một trong mười hai vị biểu ca của bé, có lẽ bởi vì chân có tật mà bị người khác lạnh nhạt. Phương Cẩn Chi lập tức sinh ra một loại nghĩa khí đồng bệnh tương liên.
"Ca ca, hạ nhân bên cạnh huynh cũng bỏ mặc huynh bị lạc ở chỗ này sao?" Phương Cẩn Chi kéo kéo vạt áo choàng, chạy chậm đến: "Ca ca muốn đi đâu? Muội đẩy huynh đi nha!"
Lục Vô Nghiên cũng quan sát tiểu cô nương đang xông về phía hắn. Nghe vậy, hắn sững sờ. Ngay sau đó, khóe miệng hắn không khỏi nhếch lên, cúi đầu cười một cái.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...