Thê Khống



Editor: minhngoc20vt

Lục Giai Bồ cúi đầu, đùa với Sở Hưởng Lạc ở trong lòng, cũng không để ý nét mặt của Phương Cẩn Chi.

Phương Cẩn Chi nghĩ nghĩ, quyết định vẫn là muốn nghe tin tức của vị Tiểu Quận chúa Kinh quốc này trước, “Nương nương, người có biết chuyện tình của Quận chúa Kinh quốc này không? Chẳng hạn như, tuổi tác, tướng mạo, hứng thú yêu thích……”

“Bởi vì phải tiếp đãi nàng, ta cũng có hỏi một chút. Quận chúa này tên Đoàn Y Lăng, năm nay đã hai mươi ba tuổi rồi, mẹ đẻ nàng ta là người ngoại tộc, cho nên dáng dấp khác biệt so với người Trung Nguyên.” Lục Giai Bồ nhớ lại thông tin hôm qua thái giám bẩm báo.

“Hai mươi ba tuổi?” Phương Cẩn Chi nhất thời cảm thấy có chút kinh ngạc.

Nàng có chút nghi hoặc hỏi: “Chẳng lẽ nữ nhân Kinh quốc đều xuất giá trễ như vậy sao?”

“Kia cũng không phải, Kinh quốc cũng giống với chúng ta, nữ tử mưởi bốn tuổi đã bắt đầu làm mai, đến mười lăm tuổi cập kê sẽ đại hôn. Chỉ là quận chúa này chưa xuất giá thì có chút nguyên nhân, vừa là thân phận quận chúa tôn quý như vậy, kéo dài tới mười sáu tuổi chưa định việc hôn nhân. Sau đó người thân trong nhà liên tiếp bệnh chết, phải mặc đồ tang năm năm. Chờ đến lúc hết tang kỳ, tuổi cũng lớn, làm mai càng trở nên khó hơn chút.”


Sở Hưởng Lạc trong lòng Lục Giai Bồ bắt đầu rầm rì nháo lên, Lục Giai Bồ vội vàng dỗ hắn một lúc, đợi cho hắn ngừng khóc, mới đưa hắn cho ma ma bế đi.

“Khởi bẩm nương nương, Quận chúa Kinh quốc đã đến rồi.” Tiểu thái giám bước chân vội vã đi vào Lạc Nhứ cung bẩm báo.

Lục Giai Bồ lo lắng Phương Cẩn Chi có thai không thể mệt nhọc, vốn tính toán để nàng ở lại Lạc Nhứ cung chờ, nhưng Phương Cẩn Chi vẫn đi theo Lục Giai Bồ cùng nhau nghênh đón.

Rốt cục Phương Cẩn Chi đã gặp được Quận chúa Kinh quốc Đoàn Y Lăng.

*** Editor: minhngoc20vt *** Truyện được đăng chính thức tại Diễn đàn ***

Khuôn mặt Đoàn Y Lăng sắc sảo, mang theo chút quyến rũ của nữ nhân ngoại quốc. Nàng chưa xuất giá, tóc dài nửa búi nửa xõa, mà tóc xõa kia rơi xuống xoăn tự nhiên, làm cho dung mạo của nàng thêm vài phần kinh diễm. Bởi vì tuổi nàng không nhỏ, lại thêm nhiều lắng đọng của năm tháng.

Phương Cẩn Chi bỗng nhớ tới trước đây từng gặp qua Vân Cơ. Cũng là nữ nhân mang dòng máu ngoại quốc, vẻ đẹp của Đoàn Y Lăng này không giống như Vân Cơ hèn mọn giống như vũ nữ, nàng xinh đẹp quyến rũ giống như đám mây ở trên cao.

Cũng không biết là tính tình trời sinh, hay là đi đường xa mới đến, Đoàn Y Lăng không nói nhiều lắm, lời lẽ đơn giản.

“Meo hu…….” Thiểm Thiểm lập tức lẻn đến trên gối Phương Cẩn Chi.

“Chạy đến đâu liền nháo đến đó phải không?” Phương Cẩn Chi cười lấy hai cái lá cây trên người Thiểm Thiểm xuống. Thiểm Thiểm đi theo Phương Cẩn Chi vào cung, Phương Cẩn Chi lo lắng nó làm Thái tử bị thương, mới không dẫn nó vào Lạc Nhứ cung, chỉ để nó tự chơi đùa. Dù sao mũi của nó rất thính, sẽ không bị lạc.

Đoàn Y Lăng thu hồi lại ánh mắt đang nhìn nơi xa, nhìn đến trên người Thiểm Thiểm, bỗng nhiên mở miệng: “Thật đáng yêu.”

Phương Cẩn Chi không nghĩ tới Đoàn Y Lăng thích mèo, chỉ có điều Phương Cẩn Chi cảm thấy Đoàn Y Lăng có cái gì đó mâu thuẫn khó hiểu, nàng xoa xoa đầu Thiểm Thiểm, tùy ý nói: “Đúng vậy.”

Thấy Phương Cẩn Chi lạnh nhạt, Lục Giai Bồ cười nói: “Quận chúa cũng thích mèo sao? Hay là người cũng nuôi mèo?”


“Khi còn bé có nuôi một con, đáng tiếc bị người giết rồi.” Đoàn Y Lăng nhàn nhạt nói.

“Kia thật là đáng tiếc……” Lục Giai Bồ tiếp một câu.

Sau đó cũng không ai nói nữa, cùng nhau ngồi trong đình hóng mát ở ngự hoa viên nhìn phong cảnh phía xa.

Một tiểu cung nữ vội vàng chạy tới, đưa một cái ấm lô hình vuông chạm khắc hoa văn mây cát tường cho Phương Cẩn Chi – là Lục Vô Nghiên đưa đến.

Lục Giai Bồ nhìn Phương Cẩn Chi nâng niu ấm lô ở trong tay, cười lắc đầu: “Tam ca trái lại nghĩ thật chu đáo, lo lắng ngươi bị lạnh.”

Ở trong cung đồ vật như ấm lô này làm sao có thể không có, chỉ có điều Lục Vô Nghiên cố ý phân phó người đem đến, kia ý tứ hàm xúc chung quy khác biệt.

“Hiện giờ đã ấm áp, thực ra không cần phải……” Mặc dù Phương Cẩn Chi tùy ý nói như vậy, nhưng ý cười trên mặt lại không thể dấu diếm được người.

Nàng đặt ấm lô ở trên đùi, Thiểm Thiểm đi tới gần, để cho ấm lô kề sát bụng của mình.

Tiểu cung nữ đem ấm lô đến nhìn thoáng qua Thiểm Thiểm ở trên đùi Phương Cẩn Chi, nhỏ giọng nói: “Lục Tam lang còn nói, nếu như thấy một con mèo trắng nằm úp sấp trên đùi phu nhân, liền ném con mèo kia đi…….”


Thiểm Thiểm giống như là nghe hiểu, lập tức ngẩng đầu nhìn về phía tiểu cung nữ kêu lên một tiếng sắc bén.

“Không ném ngươi, đừng kêu, đừng kêu……..” Phương Cẩn Chi vỗ nhè nhẹ đầu Thiểm Thiểm, làm cho nó mềm mại nằm trên chân nàng một lần nữa.

Lúc này nàng mới xoay người về phía tiểu cung nữ, dựng thẳng ngón trỏ đặt ở khóe miệng ra dấu chớ có lên tiếng, “Ngươi trở về nói không có thấy một con mèo nào là được rồi.”

Tiểu cung nữ do dự một hồi, thấy Phương Cẩn Chi nhăn mày lại, mới miễn cưỡng vâng lệnh, xoay người trở về báo cáo.

Lúc Phương Cẩn Chi quay đầu lại mới phát hiện Đoàn Y Lăng vẫn luôn nhìn chằm chằm vào nàng. Đoàn Y Lăng không phải là nữ tử biết che dấu cảm xúc bình thường, lúc nàng nhìn chằm chằm người khác ánh mắt là trực tiếp mà


//


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận