Thê Khống



Editor: minhngoc20vt

Lục Vô Nghiên nói một tiếng “Đa tạ” với người giải thích, có thể là hắn đã quen cao ngạo, nên giọng điệu cảm ơn mang theo chút ý tứ trên cao nhìn xuống.

Một vài người bàn tán ở bên kia nhìn ra thận phận không tầm thường của hắn, cũng không dám nhiều lời, nhỏ giọng bàn tán rồi rời đi.

Lục Vô Nghiên trở lại bên cạnh Phương Cẩn Chi, nắm lấy bàn tay hơi lạnh lẽo của nàng, hỏi: “Muốn đến xem một chút không?”

Phương Cẩn Chi cuống quít gật đầu.

Lục Vô Nghiên che chở Phương Cẩn Chi đi qua tượng Phật bằng vàng ở hai bên, đi về phía phòng khách ở bên cạnh. Hai người vừa mới đi đến cửa phòng khách, chỉ thấy một Hòa thượng tuổi không lớn đi ra khỏi phòng khách.

Phương Cẩn Chi vội vàng đưa tay ngăn hắn lại, “Xin hỏi vị tiểu sư phụ này, người phụ nữ bị ngã xuống bậc thềm đá ở bên trong như thế nào rồi?”

Tiểu Hòa thượng hơi hơi cúi người, mới nói: “Vị thí chủ này là người nhà của phụ nhân kia sao?”


Phương Cẩn Chi dừng một chút, mới gian nan gật gật đầu.

Tiểu hòa thượng mới nói: “Vậy thí chủ nhanh đi thăm nàng một chút, chân của nàng chị sợ là muốn gãy rồi.”

Phương Cẩn Chi cả kinh, chạy một mạch vào bên trong phòng khách. Lục Vô Nghiên lo lắng cho thân thể của nàng, vội vàng đuổi theo.

Đợi đến khi Phương Cẩn Chi chạy vào trong phòng, nàng lại ngây ngẩn cả người.

Phụ nhân nằm trên ghế dài kia cũng không phải là Tĩnh Ức sư thái…….

Phương Cẩn Chi nhẹ nhàng thở ra.

Đúng rồi, Tĩnh Ức sư thái đều là mặc quần áo ni cô màu xanh đen, mà những người trước đó rõ ràng nói là “Phụ nhân”, căn bản chính là bọn họ tự cho là đúng, quan tâm sẽ bị loạn.

Thật là………

Nếu hôm nay đúng là Tĩnh Ức sư thái bị thương, hay là bà ấy gặp bất trắc gì, về sau không phải gặp lại nữa? Bóng dáng Tĩnh Ức sư thái đứng dưới cây hồng mai không ngừng hiện lên trước mắt Phương Cẩn Chi.

*** Editor: minhngoc20vt *** Truyện được đăng chính thức tại Diễn đàn ***

Các nàng đã từng như người thân một nhà ở chung mười năm như vậy, sau cùng lại bởi vì biết được đối phương là người thân của nhau mà trở thành người lạ.

Thổn thức trong lòng Phương Cẩn Chi qua đi, không khỏi dâng lên mấy phần khổ sở.

“Vị nữ thí chủ này như thế nào không đi?” Vị tiểu Hòa thượng kia đi theo vào, thấy Phương Cẩn Chi và Lục Vô Nghiên đều đã dừng bước, không khỏi tò mò hỏi.

Phương Cẩn Chi phục hồi lại tinh thần, nàng có chút áy náy nói: “Thật có lỗi, là chúng tôi nhận nhầm người……..”

Nàng lại lấy ra hai tờ ngân phiếu trong hà bao ra đưa cho tiểu Hòa thượng, nhờ hắn mời danh y đến xem bệnh cho phụ nhân đang nằm ở trên ghế dài kia. Trên người phụ nhân kia mặc quần áo chất liệu thô ráp, nhìn là biết dân chúng bình thường, chữa trị chân này cần không ít tiền bạc, trong nhà người này chưa chắc có đủ.


Tiểu Hòa thượng liên tục khen ngợi mấy lần “Thiện tai, thiện tai”, mới đưa tay nhận thay ngân phiếu mà Phương Cẩn Chi đưa.

Lục Vô Nghiên có chút ngoài ý muốn nhìn về phía hà bao đeo bên hông của Phương Cẩn Chi, đợi sau khi bọn họ đi ra khỏi phòng khách, hắn mới nói: “Không nghĩ đến trên người nàng còn mang theo ngân phiếu đấy.”

Phương Cẩn Chi vẫn không để ý lắm thuận miệng nói: “Mang theo bên mình luôn là an tâm hơn một chút.”

“Ngoại trừ ngân phiếu nàng lại còn mang theo thứ gì?” Lục Vô Nghiên càng thêm tò mò hỏi.

“Chủy thủ.”

Lục Vô Nghiên nhíu mày, nói: “Lúc có ta ở bên cạnh nàng không cần thiết phải mang theo những thứ này.”

Thấy Lục Vô Nghiên nhíu mày, bộ dáng nhìn giống như không vui. Phương Cẩn Chi cũng không hiểu rõ hắn như thế nào lại đột nhiên nổi lên tính tình như vậy. Nàng cũng không nghĩ nhiều, kéo cánh tay của Lục Vô Nghiên cười nói: “Được rồi, thiếp sắp đói chết rồi, chúng ta đi ăn cơm chay đi!”

Có thể là do biết được người ngã xuống bậc thềm kia không phải là Tĩnh Ức sư thái, tâm tình của Phương Cẩn Chi không khỏi vui vẻ trở lại.

Cơm chay ở Vạn Phật Tự quả thực mùi vị không tệ, thấy Phương Cẩn Chi ăn từng ngụm từng ngụm rất ngon miệng, Lục Vô Nghiên ở bên cạnh cũng nếm thử một miếng.

Đúng thật là mùi vị không tệ.

Phương Cẩn Chi có chút kinh ngạc, không nghĩ tới Lục Vô Nghiên thế nhưng lại ăn. Nàng vội vàng bày ra một khuôn mặt tươi cười, nói: “Chàng nên nếm thử một chút! Chàng chưa bao giờ ăn đồ ăn bên ngoài không biết đã bỏ lỡ bao nhiêu món ăn ngon đấy! Đây đây đây, lại nếm thử món này….”


Phương Cẩn Chi vừa nói vừa xới một chén đậu phộng nhỏ mềm dẻo thơm ngào ngạt đưa cho Lục Vô Nghiên.

Lục Vô Nghiên cúi đầu nhìn từng hạt đậu phộng nhỏ bị nấu chín nát ở trong chén sứ trắng bình thường, do dự một lát, vẫn lại là cầm lấy thìa ăn thử một miếng.

Thấy ánh mắt chờ mong và lo lắng của Phương Cẩn Chi, Lục Vô Nghiên buồn cười nói: “Yên tâm đi, sẽ không nhổ ra.”

Lúc này Phương Cẩn Chi mới cười tươi tiếp tục ăn hết.

Từ sau khi nàng có thai, sức ăn ngày càng tăng, rất nhanh nàng đã ăn xong một chén cơm to, nhìn đồ ăn chay hồng hồng xanh xanh ở trên bàn, liếm liếm môi.

Lục Vô Nghiên cười lại xới thêm cho nàng một chén cơm, nói: “An tâm ăn no thỏa thích.”

Nhìn Lục Vô Nghiên đưa qua một chén cơm lớn thơm ngào ngạt, Phương Cẩn Chi lại có chút do dự. Nàng chần chừ nhận lấy chén cơm, đặt nó ở trên bàn, cúi


//


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận