Editor: Hoàng Nam
Lục Vô Nghiên và Phương Cẩn Chi xuất phát, Lưu Minh Thứ cũng đi cùng hai người. Xe ngựa chở Lưu Minh Thứ đến cửa cung trước, còn Lục Vô Nghiên cùng Phương Cẩn Chi đi đến biệt viện của trưởng công chúa để vấn an.
Lưu Minh Thứ vào cung lần này để chẩn mạch cho tiểu hoàng tử. Nguyên nhân là do thuở nhỏ thân thể Sở Hoài Xuyên không tốt cho lắm, hắn có chút lo sợ thân thể tiểu hoàng tử cũng sẽ bị ảnh hưởng, nên lúc này cho mời Lưu Minh Thứ tới đây.
Khi Lục Vô Nghiên mang theo Phương Cẩn Chi đi tới biệt viện trưởng công chúa, đã quá canh giờ dùng cơm trưa. Nhưng trưởng công chúa biết bọn họ sẽ đến nên vẫn cùng Lục Thân Cơ chờ hai người đến ăn cơm cùng.
Trưởng công chúa với Lục Thân Cơ đã sớm biết Phương Cẩn Chi mang thai, nên càng thêm coi trọng đồ ăn trưa, toàn chọn những thức ăn chứa nhiều chất dinh dưỡng cho thai nhi.
Thời gian Phương Cẩn Chi mang thai, thai nhi không được khỏe, một thời gian dài ăn đồ ăn tẩm bổ, cũng hiểu biết và quen thuộc với loại thức ăn này. Cho nên, Phương Cẩn Chi chỉ cần liếc qua những đồ ăn trên bàn cũng biết họ đã để tâm đến như thế nào.
Trong lúc dùng bữa, trưởng công chúa cũng không như ngày thường, kết thúc bữa ăn trong thời gian ngắn mà hết sức quan tâm tới Phương Cẩn Chi, luôn miệng hỏi nàng ăn có vừa miệng không, có kiêng đồ ăn gì không và hỏi nàng muốn ăn cái gì.
Lần này, Phương Cẩn Chi sẽ cùng Lục Vô Nghiên ở lại biệt viện của trưởng công chúa đến đầu tháng hai.
Trước kia Phương Cẩn Chi rất ít khi ngủ trưa, huống chi mùa đông lạnh như vậy. Thế nhưng kể từ khi có thai, sau khi dùng bữa trưa xong liền nghỉ trưa một lát.
Lục Vô Nghiên thu xếp mọi việc cho Phương Cẩn Chi, nhìn nàng ngủ thiếp đi, mới trở lại sảnh chính.
Hắn vừa tiến đến, Lục Thân Cơ hỏi: "Nghe nói hôm qua con bị mai phục, có biết là kẻ nào làm không?"
Lục Vô Nghiên suy nghĩ một chút, nói: "Cách thức lần này giống mấy lần ám sát trước, bọn chúng có bản lĩnh giống nhau, không rõ ý muốn sát hại ai. Có lẽ có chút liên quan đến cựu thần trong triều."
Đây cũng không phải lần đầu tiên Lục Vô Nghiên bị ám sát, trong triều đình có rất nhiều người muốn giết chết trưởng công chúa, bọn họ giết không được trưởng công chúa, có lúc cũng sẽ ra tay với Lục Vô Nghiên.
Toàn là chuyện vớ vẩn.
Bọn họ không nói về mấy vấn đề vớ vẩn này nữa, trưởng công chúa liền nói đến vấn đề của Sở Hoài Xuyên cho Lục Vô Nghiên nghe, cũng nói ý muốn rút chân ra khỏi chuyện triều chính.
Nghe trưởng công chúa nói, Lục Vô Nghiên cau mày. Trong đầu hắn không khỏi hiện lên hình ảnh thân hình gầy yếu, tiều tụy của Sở Hoài Xuyên trước khi chết ở kiếp trước.
Hắn khổ sở khom người, từng tiếng từng tiếng ho ra máu.
Hắn đã từng nói: "Cõi đời này người mơ ước ngôi vị hoàng đế có rất nhiều, vô số người cảm thấy trẫm thật may mắn, được tôn sùng lên vị trí cao cao tại thượng này. Nhưng nào có ai biết ngôi vị hoàng đế này đối với trẫm mà nói cũng chỉ là gông xiềng, nhà tù. Trẫm, căn bản không muốn làm vị hoàng đế này..."
"Vô Nghiên, việc đã đến nước này, chúng ta không thể không lo lắng nhiều một chút về đường lui." Trưởng công chúa buồn bã nói.
Lục Vô Nghiên chậm rãi lắc đầu, hắn hướng cái
//