Editor: minhngoc20vt
Lục Vô Nghiên vừa mới tỉnh ngủ, vẫn còn có chút mơ hồ. Hắn híp mắt lại nhìn Phương Cẩn Chi đang có chút nổi cáu ở trước mặt, hơn nửa ngày không phản ứng kịp lời của nàng nói là có ý gì.
“Cái…..Cái gì sư muội? Ai là sư muội?” Vẻ mặt Lục Vô Nghiên mờ mịt, hoàn toàn không hiểu tại sao đột nhiên Phương Cẩn Chi lại nói một câu như vậy.
“Chàng còn giả bộ hồ đồ với thiếp sao?” Phương Cẩn Chi phồng hai má, hai bàn tay chống ở hai bên eo mảnh khảnh. Nhìn bộ dạng này, đúng là mang theo vài phần bộ dáng của người đàn bà đanh đá.
Nàng thở phì phò nói: “Trách không được Nhập Trà đã quá hai mươi tuổi rồi cũng không cho ra khỏi phủ, trách không được nàng ấy ở lại Thùy Tiêu viện lâu như vậy, người khác chàng liền soi mói đủ kiểu, nàng làm việc chàng liền hài lòng! Trách không được………Lúc trước khi thiếp mượn Nhập Phanh để dạy cho Mễ Bảo Nhi và Diêm Bảo Nhi, chàng cũng không để cho Nhập Phanh đi, mà cho rằng Nhập Trà thích hợp hơn…..Rõ ràng là cảm thấy Nhập Trà tốt mà!”
Nghe Phương Cẩn Chi sắp lôi chuyện của mười năm trước ra nói, Lục Vô Nghiên mệt mỏi nâng trán.
*** Editor: minhngoc20vt *** Truyện được đăng chính thức tại Diễn đàn ***
“Này đều đã là chuyện thiếu niên lúc trước rồi…..”
Phương Cẩn Chi cố chấp kéo tay của Lục Vô Nghiên xuống, để cho hắn nhìn mình, thở phì phò nói: “Thời gian lâu thì như thế nào? Cho dù đã trôi qua nhiều năm, chuyện đã xảy ra thì đã xảy ra rồi! Cái gì chủ tớ…….Nàng rõ ràng chính là tiểu sư muội của chàng! Cùng nhau luyện kiếm cùng nhau lớn lên…..”
Phương Cẩn Chi cúi đầu, mím môi.
Giống như trước mắt nàng thật sự hiện lên bộ dáng của Lục Vô Nghiên và Nhập Trà cùng nhau luyện kiếm ở trong rừng trúc………
Lục Vô Nghiên dở khóc dở cười kéo Phương Cẩn Chi một chút, để cho nàng nhích lại gần mình, vô cùng kiên nhẫn giải thích với nàng: “Được được được, ta nói từng cái từng cái cho nàng có được hay không?”
Thấy Phương Cẩn Chi gật đầu, Lục Vô Nghiên mới bất đắc dĩ nói sơ lược: “Tính tình của Nhập Trà lạnh lùng hơn một chút, mà tính tình của Nhập Phanh thì nhu hòa, không thích hợp dạy quy củ cho người khác. Huống chi, lúc ấy nàng là đầu bếp của Thùy Tiêu viện, nàng đi rồi, ta sẽ chết đói đấy!”
Phương Cẩn Chi suy nghĩ hình như là có chuyện như vậy. Từ trước đến nay ở phương diện ăn uống Lục Vô Nghiên thường hay bắt bẻ, lúc ấy mỗi ngày ba bữa cơm đều do Nhập Phanh nấu cho hắn…….
Nhưng mà Phương Cẩn Chi vẫn có chút mất hứng, nàng nghĩ nghĩ, mới rầu rĩ không vui nhỏ giọng nói: “Vì sở thích cá nhân của mình, liền không chịu đưa Nhập Phanh cho thiếp mượn dùng…..”
Lục Vô Nghiên trầm mặc một hồi, mới kiên trì nói: “Phu nhân dạy phải lắm, lần sau nàng lại nghĩ muốn mượn cái gì, vi phu tuyệt đối không có một chút băn khoăn nào!”
“Như thế này còn tạm được!” Khuôn mặt Phương Cẩn Chi lộ ra một chút tươi cười. Rất nhanh, nàng thu lại nét cười trên mặt, nói: “Nhưng mà chàng vẫn chưa giải thích chuyện của sư muội với thiếp đấy!”
“Đâu có sư muội nào, nếu theo như nàng nói vậy tất cả mọi người ở Nhập Lâu đều là sư tỷ, sư muội của ta rồi.”
Phương Cẩn Chi khó hiểu nhìn Lục Vô Nghiên.
Lục Vô Nghiên liền nói: “Lúc trước mẫu thân chọn cho ta không ít sư phụ dạy võ, mười cái tám cái có đủ. Không chỉ dạy ta, cũng ở Nhập Lâu chọn ra một lượng lớn cùng nhau luyện tập, Nhập Trà, Nhập Tửu đều ở trong số đó.”
Giống
//