Thê Khống



Editor: minhngocvt20

Chỉ là khi Lục Vô Nghiên vừa nhìn thấy Phương Cẩn Chi, vẻ giận dữ trong mắt nhanh chóng biến mất. Hắn từ từ nở nụ cười, dịu dàng cẩn thận trùm mũ lên cho Phương Cẩn Chi, cẩn thận tránh làm rối tóc của nàng.

“Đi thôi, xe ngựa đã chuẩn bị tốt.” Hắn nói.

“Được.” Phương Cẩn Chi cong đôi mắt, kéo tay của hắn.

Bình Bình và An An bận rộn ở trong phòng bếp một ngày, mang lên một bàn món ngon, không có một đĩa nào không phải là tâm ý của hai tiểu cô nương. Hai người các nàng dường như đặc biệt coi trùng sinh nhật của Phương Cẩn Chi, có phần dốc lòng ăn mừng cho Phương Cẩn Chi.


Bởi vì hai người các nàng thân thể tương liên với nhau nên quần áo mặc trên người luôn là đặc chế, cũng chính bởi vì vậy, hai người các nàng luôn mặc hết sức đơn giản. Hôm nay cũng khó được ăn mặc tỉ mỉ một phen, trên người mặc bộ áo váy trắng hồng đan xen với nhau, phối với bộ trang sức đeo tay bằng phỉ thúy đỏ, trông cực kỳ đáng yêu.

Phương Cẩn Chi cẩn thận quan sát hai muội muội, mới giật mình nhận thấy hai muội muội thật sự đã là đại cô nương rồi. Cô nương gia mười ba tuổi sẽ phải bắt đầu nghị hôn, nhưng hai người các nàng……

“Tỷ tỷ ăn cái này trước đi.” Bình Bình đẩy một chén mì trường thọ tới trước mặt Phương Cẩn Chi.

An An cầm đũa đưa cho Phương Cẩn Chi, nói tiếp: “Ăn mỳ trường thọ tỷ tỷ sẽ sống lâu trăm tuổi!”

“Được!”

Phương Cẩn Chi cười to ăn mỳ trường thọ hai muội muội nấu cho mình, nàng ăn chén mỳ giống như ăn món ngon nhất thế gian này vậy.


Bình Bình vội vàng nói: “Tỷ tỷ đừng chỉ có ăn mỳ nha! Đầu tiên ăn mỳ ý nghĩa chính là tốt đẹp! Giữ lại bụng ăn món khác! Đây, tỷ tỷ nếm thử một chút món cá chiên, lúc làm cá, muội thiếu chút nữa cắt trúng tay đấy.”

An An cũng nói: “Còn có món súp sữa cá viên cũng ngon lắm! Muội vừa lén nếm thử một miếng, chắc chắn tỷ sẽ thích!”

“Được được được, chỉ cần làm tỷ tỷ của các muội đều thích…….” Phương Cẩn Chi cười cong mày, hai muội muội ở bên cạnh giúp đỡ đưa mỗi đĩa thức ăn đều ăn rất nhiều.

Lục Vô Nghiên yên lặng ngồi ở một bên, một mực yên lặng ngắm nhìn nàng. Nhìn Phương Cẩn Chi vui vẻ, khóe miệng của hắn cũng chứa vài phần ý cười.

Chỉ có điều thói quen không cùng người khác ăn chung của Lục Vô Nghiên vẫn không thay đổi, cho dù là muội muội của Phương Cẩn Chi, hắn cũng không hề ăn chung.

Phương Cẩn Chi biết thói quen này của hắn, cũng mặc kệ hắn. Lục Vô Nghiên ở lại Nhập Lâu một lát, liền đứng dậy đi ra Lâu xử lý một ít chuyện, trước khi đi căn dặn sẽ đến đón Phương Cẩn


//


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui