Thê Khống



Editor: minhngocvt20

Sau khi Lục Vô Nghiên trở về, Phương Cẩn Chi đã sớm trở lại từ Vinh Quốc Công phủ, nàng giống hệt như một con mèo to nằm vùi trong ghế mây, đang thêu hoa văn cho một bộ y phục ngủ màu tuyết trắng. Nhưng cây kim khâu trên tay nàng hồi lâu không động, ánh mắt có chút trống rỗng.

Lại thất thần.

Lục Vô Nghiên đi tới, hơi khom lưng nhìn đồ thêu trong tay nàng, hỏi: “Đang làm cho ta sao?”

Lúc này Phương Cẩn Chi mới phục hồi lại tinh thần, “Như thế thật dọa người mà!”

Lời vừa nói ra khỏi miệng, đầu tiên là Phương Cẩn Chi ngượng ngùng. Nàng nhìn đồ hồi lâu chưa thêu, rõ ràng chính là nàng thất thần, thế nào lại đổ thừa Lục Vô Nghiên hù dọa nàng.

“Chàng đã về rồi! Có dùng bữa tối chưa? Thiếp đi…….” Phương Cẩn Chi lấy bộ y phục ngủ may cho Lục Vô Nghiên ở trên đùi ra, muốn đứng dậy, liền ngẩn người tại chỗ.

Y phục không có cầm lên.


Lục Vô Nghiên kinh ngạc vén lên y phục ngủ mà Phương Cẩn Chi ôm, lúc này mới phát hiện ra nàng may y phục ngủ lên chính váy của mình…..

Trước khi hắn bật cười, Phương Cẩn Chi trợn to hai mắt cảnh cáo hắn: “Nếu để cho thiếp thấy chàng cười nhạo, thiếp sẽ không làm y phục cho chàng nữa!”

Lục Vô Nghiên gọn gàng lưu loát xoay người.

Sau đó Phương Cẩn Chi nhìn thấy hai vai của Lục Vô Nghiên hơi rung động, rõ ràng là xoay người đưa lưng về phía nàng cười trộm.

“Không cho chàng ăn bữa tối, đói chết chàng luôn…….” Phương Cẩn Chi vừa lẩm bẩm, vừa xoay người đi về phòng nhỏ kế bên thay y phục.

Rất nhanh đến ngày mười hai tháng mười hai.

Lục Vô Nghiên vẫn đang ngủ chưa tỉnh dậy, cũng cảm thấy Phương Cẩn Chi bên cạnh cứ nhích tới nhích lui, một lát nắm y phục của hắn, một lát lại nằm úp sấp đến trên người hắn.

Lục Vô Nghiên thật sự là không còn cách nào, lật người đè nàng ở phía dưới, đưa tay tháo y phục của nàng.

“Không được!” Phương Cẩn Chi dùng hết sức nhấn tay của hắn, ngăn cản ý định quấy rối của hắn.


“Vậy nàng đánh thức ta là muốn làm cái gì, hửm?” Lục Vô Nghiên chưa mở mắt, bộ dạng lười biếng nói.

Người phía dưới không lên tiếng, nhưng là không an phận chuyển động.

Lúc mày Lục Vô Nghiên mới mở mắt, sau đó thấy Phương Cẩn Chi bỉu môi, phồng hai má, hai lúm đồng tiền ở khóe môi cũng bị nàng kéo bằng ra.

Mỗi lần nàng dùng vẻ mặt này chính là có chỗ không hài lòng, hay là vẫn một dạng hết sức không hài lòng.

“Người nào chọc giận nàng mất hứng thế?”

“Chàng!” giọng nói của Phương Cẩn Chi kiên quyết.

Lục Vô Nghiên ngáp một cái, hắn tiến tới, hôn nhẹ một cái lên trán của Phương Cẩn Chi, sau đó lật người lại, nằm bên cạnh nàng, nói: “Đợi ta tỉnh ngủ rồi hãy nói!”

“Không được!” Phương Cẩn Chi lập tức ngồi dậy, dùng sức lắc lắc Lục Vô Nghiên.

Nàng lại dùng đầu ngón tay cạy mí mắt của


//


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui