Thê Khống



Editor: minhngocvt20

“Ca ca! Muội muốn kẹo đậu đỏ!” Đôi chân ngắn của Phương Cẩn Chi nện từng bước nhỏ chạy đến trước mặt Phương Tông Khác, đáng thương kéo tay áo của hắn, “Mẫu thân giấu hết kẹo đậu đỏ rồi! Không cho muội ăn!”

Phương Tông Khác ngơ ngác, mới cười ôm Phương Cẩn Chi đến trên đầu gối, “Lúc nào cũng ăn kẹo, cẩn thận hư răng mất!”

Phương Cẩn Chi nắm quả đấm nhỏ khổ não gõ đầu nhỏ một cái, dừng lại suy nghĩ thật lâu, mới chậm chạp nói: “Nhưng Vệ ma ma nói hàm răng của muội rụng hết sạch sẽ mọc lại lần nữa đấy! Hiện tại bị hư mất cũng không sao nha!”

Phương Tông Khác bị nàng nói á khẩu không trả lời được, chỉ đành phải cười nói: “Được được được, ca ca mua kẹo đậu đỏ cho muội.”

“Ca ca là tốt nhất!”

Lục Chỉ Dung đứng ở cửa vẫy vẫy tay với Phương Cẩn Chi, dịu dàng nói: “Cẩn Chi, chớ quấn ca ca của con, tới nơi này của mẫu thân, phải may quần áo mới rồi.”


“May quần áo mới!” Phương Cẩn Chi vỗ tay một cái, làm cho cái chuông nhỏ ở cổ tay vang lên một hồi, nàng từ đầu gối của Phương Tông Khác đi xuống, chạy chậm tới trước mặt của Lục Chỉ Dung, ôm tay của bà làm nũng một lúc.

Lục Chỉ Dung dắt nàng đi ra ngoài, vừa đi vừa cúi đầu, dịu dàng hỏi nàng: “Cẩn Chi muốn chọn màu gì, hoa văn gì?”

“Ah…..Tốt nhất là nhiều màu sắc! Thật nhiều hoa văn! Cẩn Chi muốn, ca ca cũng muốn! Mẫu thân không thể thiên vị con, cũng phải may cho ca ca một bộ y phục mới! Không thể bởi vì ca ca không đẹp mắt như Cẩn Chi, mà không may y phục cho ca ca….”

Người đi xa, âm thanh dần dần ngưng.

Phương Tông Khác vẫn nhìn nàng rời đi, mới chậm rãi thu hồi ý cười trên mặt.

Hắn biết tại sao mẫu thân dấu hết kẹo đậu đỏ ở trong phủ, bà vẫn luôn biết chuyện của Sở Nguyệt, bà không muốn Phương Tông Khác nhìn vật nhớ người.

Nhưng mà tưởng nhớ một người đến tận xương tủy, căn bản không cần phải mượn vật mới hồi tưởng lại ký ức.

Phương Cẩn Chi quá hiểu chuyện, lại khả ái khéo léo, không chỉ Phương Tông Khác, ngay cả cha mẹ của hắn cũng dành quá nhiều tình cảm cho Phương Cẩn Chi, hiện tại nếu hắn rời đi, ngày sau Phương Cẩn Chi cũng không buồn không lo mà lớn lên.

Thời điểm không sai biệt lắm.

Ba năm, hắn ở trong mắt người khác ngày càng sáng sủa, tựa hồ lại biến trở về là một thiếu niên quần là áo lụa của Phương gia. Chỉ có mình hắn biết, mỗi một ngày trôi qua trong đầu hắn đều là một cái nhăn mày một nụ cười của Sở Nguyệt, bất luận là tỉnh táo hay trong mộng.

Hành thích, thất bại, trọng thương.

Thật may mắn là hắn có quen biết với Diệp Tiêu, Diệp Tiêu ở trước mặt trưởng công chúa cầu xin tha cho hắn.


Cuối cùng, hắn bị trưởng công chúa phế hai chân, khiến hắn trọn đời không được trở về Hoàng thành, lại càng không muốn xuất hiện trước mặt bà, nếu không giết không tha.

Diệp Tiêu mang hắn rời khỏi Hoàng Thành, bất đắc dĩ nói: “Ta biết một người, thiên hạ này e rằng chỉ có hắn mới có thể chữa được đôi chân của ngươi. Chẳng qua là tìm được hắn hay không còn phải dựa vào phần số của ngươi.”

Phương Tông Khác lẳng lặng nằm trong xe ngựa, ánh mắt trống rỗng.

Diệp Tiêu thở dài, khuyên: “Tông Khác, hôm nay ta ở trước mặt trưởng công chúa đảm bảo cho ngươi, ngươi không thể đặt ta ở chỗ bất nghĩa? Được, coi như ngươi một lòng báo thù, không thèm để ý đến giao tình giữa ta và ngươi, nhưng chung quy ngươi hãy suy nghĩ một chút về cha mẹ của ngươi chứ?

Lúc này trong con mắt trống rỗng của Phương Tông Khác mới có một tia thần thái.

Diệp Tiêu vỗ vỗ vai hắn, bất đắc dĩ nói: “Đừng trở lại nữa.”

Bọn họ muốn tìm thần y nhưng không tìm thấy, lại tìm được đồ đệ của hắn là Lưu Minh Thứ, lúc ấy Lưu Minh Thứ bất quá hơn mười tuổi, lại bị mù, nhìn thấy thế nào cũng không đáng tin cậy. Nhưng Phương Tông Khác vốn là thờ ơ với sống chết, liền theo hắn chữa trị.

Không nghĩ tới thế nhưng lại chữa hết, hắn có thể đi lại, lặng lẽ trở về Hoàng thành một lần, phát hiện Phương phủ một mảnh hoang vu, nghe người nói mới biết cha mẹ hắn liên tiếp qua đời, mà Phương Cẩn Chi cũng bị đón đi Lục gia.

Lúc hắn chạy tới Ôn quốc công phủ, đúng lúc nhìn thấy Lục Vô Nghiên ôm Phương Cẩn Chi xuống xe ngựa, Phương Cẩn Chi thân mật kéo cánh tay hắn, thần thái vui vẻ.


Phương Tông Khác thở phào nhẹ nhõm.

Tuy nói là ở nhờ nhà mẹ của biểu cô, không so được với cô nương con vợ cả tôn quý trong phủ, nhưng dù sao Lục gia vẫn có thể đảm bảo bình an cho nàng. Cho dù gập ghềnh, hắn tin tưởng Cẩn Chi thông minh của hắn cũng sẽ giải quyết dễ dàng. Lần thứ hai hắn trở lại lần nữa, Phương Cẩn Chi đã mười một tuổi, hắn ở xa xa nhìn một cái, duyên dáng yêu kiều, sạch sẽ.

Sạch sẽ mơ hồ hiện lên bóng dáng một người khác.

Phương Tông Khác mở to mắt, lần này rời đi, kiếp này không tính toán sẽ trở về nữa.

Cho đến khi hắn nghe nói Phương Cẩn Chi phải gả cho Lục Vô Nghiên.


//


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui