Editor: minhngocvt20
Từ lúc tám tuổi Phương Tông Khác đã theo phụ thân đi Vệ vương phủ đưa hàng, nếu là hàng hóa khác thì cũng còn dễ nói, đây lại là các loại đồ trang sức đeo tay bằng ngọc thạch thì nhóm nữ quyến ở Vệ vương phủ lựa chọn thật lâu, thường xuyên tiêu tốn hết cả một buổi chiều.
Phương Tông Khác nhàn rỗi mà nhàm chán, cũng sẽ được các lão ma ma trong phủ dẫn đi phòng bên ăn trái cây, hoặc là dẫn đi trong sân chơi. Thời điểm mới bắt đầu hắn còn có thể quy củ chờ phụ thân, nhiều lần, khó tránh khỏi gian nan.
Hắn tuổi còn nhỏ, lại thường đến, nhìn lại quy củ, trong phủ cũng không trói buộc hắn, để cho hắn đi đến hoa viên ở trước sân chơi.
Phương Tông khác vốn là ở trong sân bắt con dế, không để ý, đi sai hướng, không biết như thế nào liền xông vào một tiểu viện nhỏ hơi hoang vu.
Vệ vương phủ trạm vàng cẩn ngọc, khắp nơi xa hoa, thế nhưng cái nhà này hết sức đổ nát. Có thể mơ hồ nhìn thấy được đã từng tráng lệ, mà nay chỉ còn lại cỏ dại mọc um tùm.
Phương Tông Khác chợt nghe được một âm thanh rất nhỏ, đứt quãng, như tiếng của động vật nhỏ nào đó. Hắn hướng theo tiếng đi qua, phát hiện một chuồng chó ở phía sau mấy cây liễu cao lớn.
Âm thanh là từ trong chuồng chó truyền ra.
Chẳng lẽ nơi này có chó dữ?
Phương Tông Khác tuổi còn quá nhỏ, không khỏi cảnh giác lui về phía sau hai bước.
Nhìn thấy một chiếc khăn gấm nho nhỏ màu trắng từ trong chuồng chó rơi xuống, Phương Tông Khác sửng sốt một chút, chẳng lẽ chó dữ lôi người đi vào sao?
Rời đi hay tiến lên hai lựa chọn giãy dụa ở trong lòng Phương Tông Khác, cho đến khi một cái chân nhỏ từ trong chuồng chó lộ ra.
Thấy vậy, Phương Tông Khác không do dự nữa xông lên, vọt tới trước chuồng chó không thể không dừng lại.
Hắn ngơ ngác nhìn một cái chân nho nhỏ rơi trên mặt đất, rồi sau đó là một cái chân nhỏ khác, ngay sau đó là thân thể. Đó là một tiểu cô nương khoảng sáu bảy tuổi, mặc một thân quần áo màu trắng, dính rất nhiều bùn đất.
Sở Nguyệt xoay người lại, nhìn thấy Phương Tông Khác, lấy làm kinh hãi, không khỏi lui về sau hai bước.
Nàng đeo một cái khăn che mặt màu trắng, cái khăn kia che mặt từ phía bên phải trên đầu rũ xuống ôm lấy toàn bộ má phải của nàng, lại vòng qua bên trái, thắt ở bên trái phía sau trên vạt áo.
Chỉ lộ ra gần một nửa mặt bên trái.
Có lẽ chỉ lộ ra gần phân nửa má trái, mới làm cho đôi mắt to của nàng trông có vẻ lớn hơn. Mà lúc này, trong đôi mắt to của nàng nhìn Phương Tông Khác tràn đầy sợ hãi.
“Ta….” Phương Tông Khác cũng ngây ngẩn cả người, nhìn tiểu cô nương run sợ ở trước mặt.
Trong ngực của Sở Nguyệt ôm con thỏ nhỏ vừa giật giật vừa phát ra mấy tiếng gào thét, nàng hạ mắt nhìn nó, trong đôi mắt sợ hãi từ từ bị đau lòng thay thế.
Lúc này Phương Tông Khác mới phát hiện trong ngực nàng ôm một con thỏ nhỏ màu trắng như tuyết, trên người nó dính đầy vết máu, run rẩy sợ hãi.
Con thỏ kia chợt giãy dụa, từ trong ngực Sở Nguyệt nhảy xuống. Kéo cái chân bị thương khập khiễng chạy xa.
Sở Nguyệt gấp gáp đuổi theo, dẫm lên con đường đá xanh phát ra một hồi âm thanh dễ nghe giòn vang.
Phương Tông Khác nhìn nàng chạy xa, mới nghĩ ra y phục trên người nàng chính là đang giữ đạo hiếu. Phương Tông Khác khom người nhìn cái chuồng chó kia, hắn suy nghĩ một chút liền hiểu, căn bản là không có chó dữ, tiểu cô nương kia chính là đuổi theo con thỏ nhỏ bị thương kia đến tận bên trong chuồng chó đây mà.
Thời gian không còn sớm, hắn không thể trì hoãn ở chỗ này, hắn vừa định đi, ánh mắt nhìn thấy cái khăn gấm trên mặt đất.
Phương Tông Khác không khỏi liếc nhìn lại phương hướng Sở Nguyệt chạy đi.
Hắn nhặt khăn gấm lên, cái khăn màu trắng thuần, không có một chút hoa văn, sạch sẽ cùng một dạng như chủ nhân của nó.
Nửa tháng sau, Phương Tông Khác lại một lần nữa đi theo phụ thân tới Vương phủ giao hàng, không biết thế nào, hắn lúc nào cũng nhớ tới ánh mắt kinh hoảng của Sở Nguyệt và con thỏ nhỏ trong ngực nàng.
Hắn lại gặp được nàng.
Nàng quỳ gối trong bụi cỏ dại, cỏ dại mọc tùy ý cơ hồ che dấu đi bóng dáng của nàng. Cảm nhận được tiếng bước chân ở sau lưng, Sở Nguyệt quay đầu lại.
Nàng vẫn còn dùng đôi mắt sợ hãi nhìn hắn, nhưng mà lần này trong mắt nàng là nước mắt trong suốt.
“Ta, ta không phải cố ý hù dọa ngươi……Cái đó……..Lần trước ngươi làm rơi khăn….” Phương Tông Khác vội vàng móc khăn từ trong tay áo ra đưa cho nàng.
Sở Nguyệt mở to mắt, cũng không có nhận.
Phương Tông Khác ngượng ngùng thu tay lại. Ánh mắt hắn lướt qua Sở Nguyệt, nhìn vào gò đất phía trước người của nàng. Phương Tông Khác không khỏi giật mình.
Đó là một mộ phần nho nhỏ, nhưng không phải làm cho người. Nhìn lại tay Sở Nguyệt, đôi tay nhỏ của nàng bẩn thỉu, tràn đầy bùn đẩt, thậm chí bị thương, có chút thảm.
Phương Tông Khác lập tức nghĩ đến con thỏ kia.
“Nó…chết rồi?” Phương Tông Khác thử dò hỏi.
Hắn vừa mới hỏi, Sở Nguyệt lại rơi lệ, nàng lập tức cúi đầu, dùng cánh tay lau đi nước mắt.
“Ngươi đừng buồn nữa, cho ngươi cái này…….” Phương Tông Khác lại một lần nữa đưa khăn tay cho nàng.
Sở Nguyệt do dự một lát, mới rụt rè cầm lại khăn của mình.
Phương Tông Khác thở phào nhẹ nhõm.
“Mới vừa nãy ma ma bên cạnh trắc phi có cho ta chút điểm tâm, ta đã ăn rồi, kẹo đậu đỏ này không tệ, so với bên ngoài bán ăn thật ngon. Ở đây còn hai viên, đây, cho ngươi!”
Phương Tông Khác lột giấy dầu ra, đưa kẹo đậu đỏ cho Sở Nguyệt.
Sở Nguyệt nhìn lòng bàn tay của hắn sửng sốt thật lâu.
“Cầm đi!” Phương Tông Khác kéo tay của nàng lại, đem kẹo đậu đỏ để trong tay của nàng.
Phương Tông Khác lúc này mới nhớ hai tay của nàng đều là bùn đất……
“Nguyệt! Nguyệt……”
Nghe tiếng bà vú gọi, Sở Nguyệt lén chạy đến đây cả kinh, hoang mang rối loạn, vội vàng đứng lên chạy ra.
“Nguyệt, thì ra nàng tên là Nguyệt…..” Phương Tông Khác tự lẩm bẩm.
Hai viên kẹo đậu đỏ kia rơi trên mặt đất, dính bùn. Nhìn hai viên kẹo đậu đỏ, Phương Tông Khác gãi gãi đầu, thì thầm một câu: “Đáng tiếc……..”
Sau lại mấy lần, Phương Tông Khác hoặc là không có cơ hội len lén chạy vào cái viện này, hoặc là thật vất vả len lén chạy tới lại không hề nhìn thấy Sở Nguyệt.
Có chút mất mát.
Phương Tông Khác cũng không biết chuyện gì xảy ra, chính là không quên được ánh mắt của nàng, nó thật to, lúc nhìn người luôn có chút sợ sệt.
Nhưng lại sạch sẽ.
Hai lần gặp nàng đều là một thân bùn đất, nhưng Phương Tông Khác vẫn cảm thấy nàng là một tiểu cô nương sạch sẽ, chung quy có chút cô đơn, hơn nữa còn là người câm, thật đáng thương.
Đợi đến lần thứ ba khi Phương Tông Khác nhìn thấy nàng đã là bốn năm tháng sau, ngày đó là yến tiệc sinh nhật của Vệ vương phi, trong phủ tới rất nhiều khách quý.
Phương Tông Khác đi theo phụ thân đi đến chỗ của Lý trắc phi để giao một hộp trang sức đeo tay. Phụ thân hắn dặn dò ngày hôm nay đặc thù, không được chạy lọan. Nhưng hắn vẫn đi tìm nàng.
Người vẫn chưa tìm được, ngược lại hắn gặp được một đám tiểu thiếu gia hoàng thành ương ngạnh, thậm chí còn nổi lên tranh chấp. Bất quá chỉ là không cẩn thận đụng một cái, hoặc là đối phương chạy quá nhanh đụng Phương Tông Khác.
Ai kêu Phương Tông Khác có xuất thân thương hộ.
Cuối cùng hắn bị vả miệng, trên mặt nóng hừng hực, lỗ mũi, khóe miệng cũng chảy máu, đầu óc bị đánh choáng váng. Mà đám tiểu thiếu gia cười ha hả.
Tiếng cười của bọn họ im bặt, ngay cả người dùng hình với hắn cũng ngừng lại.
Phương Tông Khác nghi ngờ ngẩng đầu lên, nhìn thấy Sở Nguyệt đứng ở đối diện.
Nàng vẫn còn mặc một thân quần áo trắng, nhưng mà tốt hơn so với lúc trước rất nhiều, là gấm Lưu Quyên nổi danh quý giá, váy dùng chỉ bạc thêu nhiều đóa hoa sơn chi, lúc gió nhẹ thổi qua, thật giống như mang theo mùi sơn chi thơm ngát. Đồng dạng với cái khăn che mặt, chỉ lộ ra gần một nửa bên trái khuôn mặt xinh đẹp.
Hai tay nàng quy cũ đặt phía trước người, lẳng lặng nhìn Phương Tông Khác.
Trăng sáng ngời.
Phương Tông Khác không muốn bị nàng nhìn thấy dáng vẻ này của hắn, cuống quýt cúi thấp đầu, lại dùng tay áo lau đi vết máu trên mặt. Đang lúc hốt hoảng không biết nghe người nào đó nói một câu: “Tiểu quận chúa sao cũng tới……”
Tiểu quận chúa?
Phương Tông Khác kinh ngạc ngẩng đầu, Sở Nguyệt nhìn hắn một cái xoay người rời đi.
Bà vú đứng sau lưng Sở Nguyệt hướng Phương Tông Khác vẫy vẫy tay, Phương Tông Khác sửng sốt một chút, vội vàng đi theo.
Bà vú dẫn Phương Tông Khác đi rửa mặt, lại bôi thuốc cho hắn, dịu dàng nói: “Đây là tiểu quận chúa của chúng ta cho ngươi.”
Phương Tông Khác mở cái hộp ra, bên trong chứa đầy kẹo đậu đỏ.
Nhưng hắn không muốn kẹo đậu đỏ, hắn muốn nhìn nàng một cái. Hắn dè dặt nói với bà vú: “Ta có thể tự mình đến gặp tiểu quận chúa nói một tiếng cám ơn không?”
Bà vú do dự chớp mắt một cái, tính tình Sở Nguyệt cô độc, khó có được nàng nguyện ý giúp tên tiểu tử này. Dù sao cũng không có ai quản viện này, bà liền gật đầu.
Sở Nguyệt ở trong nhà ấm trồng hoa.
Nàng ngồi chồm hổm ở trên đất bùn ẩm ướt, đưa cánh tay nhỏ, nhặt một đóa hoa rơi xuống dưới cây hoa hồng.
Từ góc độ của Phương Tông Khác vừa vặn có thể thấy được lúc nàng nhặt đóa hoa lên, trong mắt là đau lòng.
Phương Tông Khác đi tới, đứng ở bên cạnh nàng, có chút ngượng ngùng nói: “Không nghĩ tới ngươi là Quận chúa, cái đó…….Chuyện vừa rồi cảm ơn ngươi!”
Phương Tông Khác cho là nàng vẫn không để ý đến hắn, lại không nghĩ tới nàng lẳng lặng nhìn hắn một cái rồi lắc đầu.
Trong lòng Phương Tông Khác chợt nhiễm mấy phần không giải thích được mừng rỡ! Hắn vắt óc tìm đề tài: “Hôm nay là tiệc sinh nhật của mẹ nàng, sao nàng lại không đi?”
“Bà ấy không phải mẫu thân ta.” Giọng nói của Sở Nguyệt rất nhẹ, tựa như gió tựa như bông.
“Nàng không bị câm!” Phương Tông Khác khiếp sợ nhìn nàng.
Bà vú đứng ở của phòng hoa cũng cả kinh, Sở Nguyệt vô cùng ít nói, lúc Vương gia không có ở trong phủ, nói không chừng mười ngày nửa tháng cũng phun không ra một chữ.
Sở Nguyệt cúi đầu, cầm cây kéo lên tỉa cây hoa hồng tàn lụi, cắt bớt những cánh hoa khô héo ở phía ngoài.
Phương Tông Khác gãi gãi đầu, lại tiếp tục tìm đề tài: “Cái đó………y phục của nàng so với trước đẹp hơn rất nhiều!”
Sở Nguyệt rủ mắt xuống, ảm đạm chợt lóe lên.
Lâu đến mức Phương Tông Khác cho là nàng không để
//