Editor: minhngocvt20
“Không!” Tĩnh Ức sư thái hét lên một tiếng, “Không thể nào, muội sẽ không bao giờ sinh con cho tên khốn Sở Hành Trắc đó! Rõ ràng là muội đã bóp chết đứa bé đó rồi! Bóp chết! Nó không thể nào còn sống được, không thể nào……….”
Ánh mắt của Tĩnh Ức sư thái rời rạc nhìn đến trên người Phương Cẩn Chi, thấy Phương Cẩn Chi đang khóc nức nở, bà bỗng nhiên im lặng.
Bà rời khỏi Thẩm gia đi đến Tĩnh Ninh am làm bạn với Phật, cũng không phải vì danh tiếng bị hủy, mà bởi vì bà cho rằng đã tự tay giết chết con gái của mình…….
Phương Tông Khác che lỗ tai của Phương Cẩn Chi, đẩy nàng vào ngực của Lục Vô Nghiên, “Đưa muội ấy đi!”
“Cẩn Chi, đừng nghe bọn họ nói bậy.” Lục Vô Nghiên đau lòng muốn dẫn Phương Cẩn Chi rời đi.
Phương Cẩn Chi chợt cười, “Con cứ nghĩ con chỉ bị vứt bỏ mà thôi, không ngờ ngài lại muốn con chết……..”
Nàng nhìn Tĩnh Ức sư thái, cười lớn tiếng.
Cả người Tĩnh Ức sư thái run lên.
“Muội muội, khi đó muội vừa mới sinh, nào có sức lực lớn đến như vậy……..Tỷ biết rõ muội không muốn nhìn thấy đứa bé đó, liền gạt muội là đứa bé đó đã bị muội bóp chết, tỷ……” Tĩnh Tư sư thái thở hổn hển, “Tỷ tự ý làm chủ liền trong đêm đưa đứa bé đi giao cho Vệ vương……”
Phương Tông Khác tiến lên hai bước, muốn ngăn cản bà nói tiếp.
Phương Cẩn Chi kéo hắn ra, “Ca ca, huynh không cần phải cố gắng giấu diếm muội nữa! Muội muốn biết rõ sự thật! Muội muốn biết! Huynh không có quyền gạt muội!”
Phương Cẩn Chi gần như là hét lên, nước mắt chảy xuống.
Phương Tông Khác thở dài một tiếng, hắn giấu diếm lâu như vậy, cuối cùng vẫn không giấu được. Phương Cẩn Chi nói đúng, muội ấy có quyền biết rõ sự thật. Hắn giấu diếm cũng quá mệt mỏi rồi.
Phương Tông Khác xoay người nhìn Phương Cẩn Chi, nói: “Sự thật ư? Muội nghĩ muốn biết sự thật gì? Được, huynh nói cho muội biết, nói hết toàn bộ cho muội biết! Mẹ ruột của muội là bạn thân khuê phòng của tỷ tỷ muội, bà ấy đến nhà tỷ tỷ của muội làm khách, bị cha ruột của muội nhìn trúng, cha ruột của muội dùng thủ đoạn sức mạnh cứng rắn bắt nhốt mẹ muội ở biệt viện. Không sai, muội chính là đứa bé được sinh ra do bị cưỡng bức.”
Phương Cẩn Chi đau khổ lui về phía sau hai bước.
Phương Tông Khác tiếp tục tiến tới gần, lạnh nhạt nói: “Ngày muội sinh ra, chính là ngày cả nhà bị tịch thu tài sản giết kẻ phạm tội. Ngày sinh nhật của muội, chính là ngày giỗ của ông bà, huynh trưởng và tỷ tỷ! Chính tai muội đã nghe thấy, mẹ ruột chỉ muốn bóp chết muội! Dì đưa muội đến Vệ Vương ảo tưởng sẽ được Vệ vương chăm sóc, nhưng không nghĩ tới Vệ vương lại ra lệnh cho thuộc hạ ném muội ở bãi tha ma!”
“Muội cho rằng cha mẹ nuôi đối xử rất tốt với muội ư? Nực cười. Ban đầu bọn họ chỉ muốn lợi dụng muội, làm hại muội để uy hiếp huynh, sau này thấy muội đối xử tốt với Bình Bình, An An, bọn họ giả bộ cưng chiều, thương yêu muội, chẳng qua là muốn sau này muội che chở cho nữ nhi ruột của họ mà thôi!”
Phương Tông Khác từng bước từng bước một dồn ép Phương Cẩn đến chân tường, nàng chậm rãi ngồi xổm xuống, lấy tay che lỗ tai của mình.
Phương Tông Khác ở trước mặt nàng ngồi xổm xuống, “Không phải muội vẫn luôn chất vấn huynh vì sao nhất quyết ngăn cản muội và Lục Vô Nghiên ở chung một chỗ hay sao? Hắn đã sớm biết được muội là con gái của Vệ vương. Chẳng lẽ muội không biết Vệ vương đã làm gì với hắn sao?
“Đủ rồi! Đừng nói nữa!” Lục Vô Nghiên đẩy Phương Tông Khác ra, ngăn cản hắn nói tiếp.
“Cẩn Chi…..” Lục Vô Nghiên trong chốc lát không biết phải an ủi nàng như thế nào, chỉ có thể nhẹ nhàng ôm nàng vào ngực.
Phương Tông Khác đứng một bên, trầm mặc suy nghĩ một lát.
Vệ vương đã bị bắt, hắn nhất định phải đi cứu, lần này đi chắc chắn là lành ít dữ nhiều, lỡ mình có gì ngoài ý muốn cũng khó tránh khỏi khiến Phương Cẩn Chi đau lòng. Huống hồ bây giờ Phương Cẩn Chi đã gả cho Lục Vô Nghiên, nếu vì hắn chết mà trong lòng còn lễ *, khó tránh khỏi không thể bình yên.
*Chú thích: Lễ ở đây là ân tình, lễ tiết với người có ơn nuôi dưỡng mình.
Hắn nhẫn tâm, cố ý nói: “Ngươi không phải cũng cho là ta đối với ngươi rất tốt ư?”
Hắn cười lạnh, “Giả hết.”
Phương Cẩn Chi ở trong ngực của Lục Vô Nghiên ngẩng đầu lên, đôi mắt đẫm lệ mờ mịt nhìn Phương Tông Khác.
Phương Tông Khác lạnh lùng nói: “Tỷ tỷ của ngươi vẫn áy náy trong lòng, cho là chính nàng liên lụy đến mẹ ruột ngươi. Nhưng lại
//