Thề Không Vì Thê: Thiếu Phu Nhân Hào Cưới Toàn Cầu

Giang Vũ Phi co chân lên xích đu, cuộn người, cánh tay ôm bắp chân.

Cô không biết tại sao cô lại khó chịu, cô luôn chấp nhất theo đuổi mục tiêu rời khỏi Nguyễn Thiên Lăng không hề thay đổi, hiện tại thật sự có thể thoát khỏi anh nhưng cô lại không hưng phấn một chút nào.

Cô biết, từ sau khi cô mất trí nhớ, tất cả đều thay đổi, kể cả cái nhìn của cô đối với anh, tình cảm đối với anh. Rõ ràng anh không làm chuyện gì vô cùng cảm động vì cô, nhưng hết lần này tới lần khác lòng cô lại thay đổi. Lời thề sống chết đều phải thoát khỏi anh, rời khỏi anh cũng thay đổi. Cô không muốn thay đổi một chút nào, bởi vì thay đổi sẽ chỉ làm cô tiếp tục có thêm một sự đau khổ khác. Mà bọn họ, ít nhất trước mắt là không có khả năng… 

Trước khi chưa xác định cha mẹ ruột của cô có phải gặp bất trắc hay không, cô sẽ không tiếp nhận anh. Cô rất sợ hãi, một ngày nào đó sau khi cô tiếp nhận anh, chân tướng quả nhiên giống như lời Tiêu Tử Bân nói. Lời nói như vậy, cô nhất định sẽ càng thêm đau khổ, thậm chí là sống không bằng chết...

Nghĩ đến những điều này, đôi mắt Giang Vũ Phi ảm đạm, cô rủ mi mắt xuống, càng ôm chặt cơ thể đang lạnh run của mình.

"Cô Giang, hóa ra cô ở đây." Thím Lý vội vàng đi về phía cô, trên mặt lộ ra biểu cảm nhẹ nhõm. 


"Cô Giang, bác sĩ đến rồi, nhưng thiếu gia không cho ông ấy khám bệnh, cô nhanh đi khuyên nhủ cậu ấy đi."

Giang Vũ Phi ngước mắt lên, thản nhiên nói: "Thím Lý, tôi không muốn xen vào chuyện của anh ấy, thím đừng tới tìm tôi nữa."

Thím Lý sửng sốt, thật khó khăn nói: "Cô Giang, thiếu gia chỉ nghe lời cô nói thôi... Nếu cô không đi khuyên cậu ấy, cậu ấy thật sự sẽ không khám bệnh." 

"Đó là chuyện của anh ấy, không có liên quan đến tôi." Giọng nói Giang Vũ Phi vẫn lạnh lùng như vậy.

"Cô Giang, cô đi khích lệ thiếu gia một chút, một lần cuối cùng được không, cô chỉ cần khuyên cậu ấy khám bệnh là được rồi, được không?" Thím Lý dịu dàng khẩn cầu cô, cô vẫn không động đậy.

"Thím Lý, tôi thật sự không muốn quan tâm chuyện của anh ấy, thím đừng làm khó tôi được không?" 


Đã muốn cắt dứt, thì phải cắt dứt triệt để.

Giang Vũ Phi đứng lên nói: "Tôi sẽ lập tức thu dọn đồ đạc rời khỏi đây... Thím Lý, cám ơn thím đã chăm sóc trong khoảng thời gian này."

"Hả? Cô muốn đi?" Thím Lý kinh ngạc hỏi lại. 

"Ừ." Giang Vũ Phi cười gật đầu.

Thím Lý lo lắng nhíu mày: "Không được, cô Giang, cô mà đi, thiếu gia sẽ càng không chịu chữa bệnh. Cô Giang, cô có thể chờ tối nay hãy đi được không... Đúng rồi, buổi tối hãy đi được không?"

Giang Vũ Phi lắc đầu, thái độ rất kiên định. Thím Lý càng thêm lo lắng, bà rõ tính tình của thiếu gia hơn ai hết, trong lòng của cậu ấy rõ ràng chỉ có Giang Vũ Phi tồn tại, nếu không hôm qua cũng không tức giận đến vậy, càng sẽ không sau khi chính miệng nói lời chia tay rồi còn quay về đây, thậm chí còn ở trong xe cả đêm không đi ra. Nếu trong lòng cậu ấy không có cô, không quan tâm cô, cậu ấy đã sớm bỏ đi, nhất định sẽ không đi uống rượu, còn chà đạp sức khỏe của mình, để chính mình bị bệnh. Ngày hôm qua tất cả lời cậu ấy nói đều là nói nhảm, hiện tại chắc chắn cậu ấy đang hối hận muốn chết rồi. Chỉ là tính cách của cậu ấy quá bướng bỉnh, sẽ không chính miệng thừa nhận mà thôi. 

Thím Lý khuyên bảo Giang Vũ Phi: "Cô Giang, ngày hôm qua thiếu gia nói là nói nhảm, hôn lễ ngày mai vẫn cử hành như thường. Chúng tôi đều có thể nhìn ra, cậu ấy rất yêu cô... Cô Giang, lúc này không phải là lúc bực bội, cô với thiếu gia đều lui một bước được không?"

"Thím Lý, thím hiểu lầm rồi, tôi không bực bội với anh ấy." Giang Vũ Phi mỉm cười: “Thím đi chăm sóc anh ấy đi, tôi thật sự định rời khỏi đây ngay."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui