Nguyễn Thiên Lăng quăng chai rượu đã hết đi, sau đó cầm một chai mới, lại như trước, không nhanh cũng không chậm mà uống vào.
Uống mấy ngụm, anh nhìn về phía Đông Phương Dục, khóe miệng kéo ra một vòng cười lạnh: “Cậu cho rằng tôi bị thất tình?”
Mặt mũi anh tràn đầy tự phụ và khinh thường, trên mặt dường như ghi một dòng chữ to: Nực cười, làm sao Nguyễn Thiên Lăng tôi lại có thể thất tình, cho dù cả thế giời đều thất tình, tôi cũng sẽ không thất tình.
Đông Phương Dục cười khà khà, dáng vẻ tươi cười kia mang một ý vị thâm trường: “Anh Lăng, tuy bên cạnh anh không thiếu mỹ nữ, thế nhưng điều này không có nghĩa anh sẽ không thất tình. Lập tức sắp kết hôn với Nhan Duyệt rồi, là anh không muốn lấy cô ấy, muốn đổi ý?”
Nguyễn Thiên Lăng cười lạnh một tiếng, lại rót rượu vào trong miệng.
Đông Phương Dục tiếp tục suy đoán nói: “Trong lòng anh, có phải định lấy chị dâu cũ? Em biết ngay, cuối cùng anh cũng chọn chị ấy, bị em đoán trúng rồi.”
Vừa nhắc tới Giang Vũ Phi, sắc mặt Nguyễn Thiên Lăng nhanh chóng trở nên âm trầm. Vốn dĩ bộ dạng trầm mặt của anh cũng rất dọa người, bây giờ nhìn lại càng thêm âm trầm đáng sợ.
Đông Phương Dục nuốt nước miếng, kinh ngạc nói: “Không phải chứ, xem bộ dạng anh như vậy... Giống như có liên quan đến chị dâu cũ. Anh với chị ấy cãi nhau? Hay là chia tay?”
Hai chữ "chia tay" lại một lần nữa kích thích Nguyễn Thiên Lăng, ánh mắt anh âm lãnh, ngón tay không khỏi nắm chặt chai rượu, sau đó đột nhiên phẫn nộ hung hăng đập cái chai vào vách tường.
"Choang" một tiếng, chai rượu vỡ tan, mảnh vỡ tung tóe.
Đông Phương Dục bị anh hù giật thót mình, miệng cũng biến thành hình chữ O.
Tuy tính tình Nguyễn Thiên Lăng không tốt, không có tính nhẫn nại, nhưng anh rất ít khi nổi giận, cho dù nổi giận cũng chỉ hét hai tiếng. Hành động đập cái chai như hôm nay, mới là lần đầu tiên thấy…
Đông Phương Dục phát giác, hôm nay anh ta tới đây, thật sự là... đúng rồi!
“Anh Lăng, nguôi giận. Nếu không hả giận, lại đập một chai khác.” Anh ta mau chóng cầm một chai rượu mới mở đưa cho anh, vẻ mặt cười như một chú cún.
Nguyễn Thiên Lăng vừa cầm lấy, liền ngửa đầu tu rượu ọc ọc.
Đông Phương Dục nhẫn nhịn một chút, vẫn nên ngăn cản nguyên nhân hiếu kì này.
“Anh Lăng, anh với chị dâu cũ...”
“Đừng nhắc cô ta với tôi!” Nguyễn Thiên Lăng hung ác trừng liếc anh ta.
"Khụ khụ..." Đông Phương Dục đổi một phương thức khác hỏi: “Hôm nay anh gặp chuyện gì không hài lòng? Nói ra, để anh em chúng ta cũng cao hứng chút… Không đúng, là nói ra, để em thay anh phân ưu.”
Nguyễn Thiên Lăng uống liên tục mấy chai rượu, đã có men say, anh say khướt cười lạnh: “Không phải cậu rất giỏi đoán sao, chi bằng cậu đoán chút đi.”
“Thật? Em đoán.” Đông Phương Dục kích động.
Anh ta không sợ Nguyễn Thiên Lăng, trực tiếp lớn gan hỏi: “Anh bị Giang Vũ Phi đá?”
Theo anh ta biết, hiện tại Nguyễn Thiên Lăng quan tâm Giang Vũ Phi nhưng rất thảm, cho nên anh chán chường như thế, nhất định là bị mỹ nhân cự tuyệt.
Nguyễn Thiên Lăng như là bị dẫm lên cái đuôi, cảm xúc kích động gào thét: “Mẹ, tôi kém cỏi như vậy à? Giang Vũ Phi cô ta dựa vào cái gì đá tôi, tôi đâu có kém cỏi, cô ta có lý do gì đá tôi?”
Bộ dạng anh như vậy, xem ra chính là bị đá…
Đông Phương Dục nhịn cười, liên tục gật đầu không ngừng: “Phải phải phải, anh Lăng là người đàn ông tốt nhất trên thế giới này, là Giang Vũ Phi căn bản không coi ra gì, anh Lăng, là cô ấy không xứng với anh…”
“Con mẹ nó, không coi vào đâu, con mẹ nó không xứng với tôi!” Nguyễn Thiên Lăng trừng mắt nhìn Đông Phương Dục, lửa giận mắt cơ hồ muốn thiêu cháy anh ta.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...