Nhan Duyệt xem mấy tấm hình chụp được trong điện thoại di động, cảm thấy có những thứ này là đủ. Cô ta lạnh lùng nhếch môi: “Đi thôi, trở về.”
Tài xế chậm rãi khởi động xe, nhanh chóng rời đi.
---
Giang Vũ Phi vẫn chưa trở về, đi dạo ngay gần công ty của Nguyễn Thiên Lăng. Đợi Nguyễn Thiên Lăng tan làm, cô liền gọi điện thoại cho anh, bảo anh đi đón cô, sau đó cùng nhau về nhà với anh.
Trở về nhà, Nguyễn Thiên Lăng dắt tay cô, không coi ai ra gì đi vào phòng khách.
Bà Nguyễn ngồi ở trên ghế sofa, sắc mặt hết sức khó coi. Nhan Duyệt liếc nhìn bọn họ, lại rất nhanh cụp mắt.
Không khí dường như có chút không đúng...
Bà Nguyễn ngước mắt lên nhìn về phía bọn họ, tiện tay cầm di động ném trên bàn trà: “Mấy đứa qua đây xem thử đi!”
Điện thoại ném trên bàn trà, phát ra một tiếng cộp, âm thanh nghe hết sức đột ngột.
Sắc mặt Nguyễn Thiên Lăng trầm xuống cầm lấy điện thoại, trong điện thoại di động là một tấm hình, trong một quán cà phê, hai tay Tiêu Lang đặt trên vai Giang Vũ Phi, mặt ghé sát lại gần cô, chuyên chú nhìn cô...
Giang Vũ Phi cũng nhìn thấy bức ảnh, sắc mặt cô thoáng chốc liền sa sầm. Tay còn lại của Nguyễn Thiên Lăng vẫn nắm tay cô, tay anh đột nhiên dùng sức bóp chặt, bóp đau bàn tay nhỏ bé của cô. Giang Vũ Phi mím môi không dám nhìn sắc mặt anh, không cần nhìn cô cũng biết, khẳng định anh đang rất tức giận.
“Thiên Lăng, con tự nhìn xem, cô ta đi ra ngoài gặp người nào. Cô ta và họ Tiêu kia vẫn luôn không minh bạch, con vẫn ở bên cô ta, đừng để có một ngày bị cô ta lừa gạt cũng không biết!” Bà Nguyễn phẫn nộ nói, ánh mắt bà ta nhìn về phía Giang Vũ Phi, tràn ngập vẻ ác liệt.
“Mẹ, mẹ lấy tấm hình này từ đâu?” Nguyễn Thiên Lăng lạnh nhạt hỏi, giọng nói nghe không ra sự khác biệt.
“Mẹ cũng không biết là ai gửi cho mẹ, mẹ đoán là người quen nào đó nhìn thấy tình cảnh bọn họ ở bên nhau, liền chụp được, gửi nặc danh cho mẹ, cốt để cho chúng ta nhận rõ bộ mặt thật của Giang Vũ Phi.”
Nguyễn Thiên Lăng nhếch môi, ánh mắt lạnh giá sắc bén đảo qua Nhan Duyệt...
Nhan Duyệt thấy ánh mắt của anh, cô ta hơi chột dạ nhưng trên mặt cũng rất trấn định thong dong.
“Mẹ, một tấm hình không đủ để nói rõ cái gì cả.” Nguyễn Thiên Lăng vừa nói, vừa xóa bỏ tấm ảnh.
Ánh mắt anh lạnh nhạt nhìn hai người trong tấm ảnh, Giang Vũ Phi thừa biết rõ ràng, có cảm giác trong mắt anh chợt lóe lên ác ý...
Chỉ cần gặp phải chuyện của Tiêu Lang thì anh sẽ không tỉnh táo. Có phải anh hiểu lầm cô không, có phải lại muốn bắt đầu trả thù Tiêu Lang không?
Trong lòng Giang Vũ Phi có một chút bất an...
“Lăng, trước kia Giang Vũ Phi và Tiêu Lang có quan hệ vợ chồng sắp cưới, bọn họ luôn dây dưa ở bên nhau, chẳng lẽ tấm hình này còn không đủ để nói rõ điều gì sao?” Có bà Nguyễn bên cạnh, lá gan Nhan Duyệt cũng lớn hơn một chút. Cô ta nhỏ tiếng mở miệng nhưng mỗi một chữ của cô ta, bọn họ đều nghe được rành mạch.
Cơn giận của bà Nguyễn tức thì liền bùng phát, tức giận nói: “Thiên Lăng, rốt cuộc Giang Vũ Phi có điểm nào tốt, tại sao con cứ không phải là cô ta thì không được? Chẳng lẽ con quên chuyện cô ta bỏ thuốc con hai lần, thiếu chút nữa muốn lấy mạng của con sao? Người phụ nữ nhẫn tâm như vậy, con giữ lại bên người, sớm muộn gì cũng là tai họa!”
Giang Vũ Phi hơi nhướn mày, bà Nguyễn không nói, cô cũng thiếu chút nữa đã quên. Bọn họ nói cô bỏ thuốc Nguyễn Thiên Lăng hai lần, hai lần đều thiếu chút nữa lấy mạng anh. Lần đầu tiên cô không hoài nghi gì, cũng thật sự tưởng rằng thuốc cô mua có vấn đề. Nhưng lần thứ hai cô bỏ thuốc Nguyễn Thiên Lăng, rõ ràng trước đó cô đã thử nghiệm qua.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...