“Mẹ, là con đưa cô ấy đến khu nhà chung, mẹ muốn nói con cũng là gián điệp thương mại sao?”
“Đương nhiên con không phải!” Bà Nguyễn tức giận nói: “Nhưng cô ta nhất định phải, bằng không thì cô ta lén lút vào thư phòng làm gì?”
“Phu nhân, tôi nói tôi đến là để tìm đồ, tôi không phải là gián điệp thương mại cái gì cả.” Giang Vũ Phi lạnh nhạt biện minh cho mình.
Nguyễn phu nhân cười lạnh nói: “Đồ của cô tìm được sao? Cô tìm đồ chính là một cái cớ!”
Nguyễn Thiên Lăng quay người hỏi Giang Vũ Phi: “Em tìm cái gì?”
Giang Vũ Phi cắn môi nói: “Vòng tay, vòng tay của em không biết mất đâu rồi.”
Nguyễn Thiên Lăng lập tức nói với mấy người làm: “Đều đi tìm cho tôi, tìm ra vòng tay của Giang tiểu thư.”
“Vâng!” Mấy người làm lui ra, đi tìm vòng tay.
Bà Nguyễn khẽ nhíu mày, trong lòng đã một mực chắc chắn là Giang Vũ Phi đến trộm đồ.
“Tôi thấy không cần tìm, cô ta vốn dĩ cũng không mất vòng tay. Vừa rồi cô ta đi ra ngoài một chuyến, cho dù thực sự mất, nói không chừng cũng là mất ở bên ngoài, Nguyễn gia chúng ta tuyệt đối sẽ không có đồ của cô!” Bà Nguyễn vừa dứt lời, một người làm nữ liền vội vàng đi tới chỗ bọn họ.
“Phu nhân, thiếu gia...” Cô ta duỗi một tay ra, trong lòng bàn tay có một cái vòng tay đơn giản màu bạc: “Vừa rồi tôi nghe người ta nói, không thấy vòng tay của Giang tiểu thư, là cái này sao? Giữa trưa lúc tôi quét dọn thư phòng của lão thái gia, nhìn thấy trên mặt đất có một cái vòng tay nên nhặt lên. Tôi vốn định giao cho lão thái gia, nhưng lão thái gia lại chưa trở về, liền giữ đến bây giờ.”
Giang Vũ Phi lộ ra dáng vẻ mừng rỡ tươi cười, tiến lên nhận lấy vòng tay: “Đúng, cái này chính là vòng tay của tôi, cám ơn cô đưa lại cho tôi, nếu không tôi sẽ hết đường chối cãi.”
Người làm nữ khẽ cười nói: “Không cần khách khí.”
Sắc mặt bà Nguyễn và Nhan Duyệt đều có chút không tốt, bọn họ không ngờ cô thực sự mất đồ.
Nguyễn Thiên Lăng lạnh lùng nhếch môi: “Như vậy các người nên tin tưởng cô ấy không phải là gián điệp thương mại rồi chứ?”
“Lăng, có lẽ là cô ta cố ý làm rơi đồ, sau đó lấy cớ tìm đồ rồi vào trộm vật nói không chừng.” Nhan Duyệt lấy dũng khí, giọng nói nho nhỏ phản bác.
Giang Vũ Phi nhíu lông mày, Nhan Duyệt lại nói trúng hành vi của cô, có điều không phải cô đến trộm đồ, thật sự là cô đến tìm đồ...
“Nhan tiểu thư không nên vu hại tôi, tôi cũng không thể nói gì hơn. Không có chứng cớ, miệng nói như thế nào đều không sao, dù sao Nhan tiểu thư cũng được tự do ngôn luận. Chỉ là…”
Giang Vũ Phi ngừng lại, cười nói: “Nhan tiểu thư có phải cũng nên kiểm nghiệm bản thân mình một chút hay không? Tôi nhớ cô nên giải thích cho mọi người một chút, tại sao cô biết chuyện ngày đó có người muốn lái xe đụng chết tôi ở đường XX?”
Sắc mặt Nhan Duyệt thong dong trấn định: "Giang Vũ Phi, cô nói chuyện cũng phải đưa ra chứng cớ!”
Giang Vũ Phi khẽ cười nói: “Đường XX không có màn hình giám sát, cũng không có người chứng kiến, đương nhiên tôi không có chứng cớ. Nhưng Nhan tiểu thư, cô lại chính miệng thừa nhận...” Giang Vũ Phi nói xong, vươn tay vào bao da, lấy di động của cô ra.
Nhan Duyệt nhìn thấy động tác của cô, lập tức trong lòng có dự cảm không tốt.
Giang Vũ Phi giơ điện thoại dương dương tự đắc, cười nói: “Nhan tiểu thư, tôi ghi âm cuộc đối thoại của chúng ta lúc trước, có muốn tôi phát ra cho mọi người nghe một chút không?”
Sắc mặt Nhan Duyệt liền nhanh chóng thay đổi, cô ta tức giận phẫn nộ chỉ vào Giang Vũ Phi, giận dữ hét: “Giang Vũ Phi, tôi chưa từng làm chuyện có lỗi với cô, cô rõ ràng vu hãm tôi như vậy, cô ghi âm, vậy cô cứ phát ra, để tôi xem cô có phải là thật sự có chứng cớ hay không!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...