“Đúng, chính là muốn trêu tức cô ta!” Giang Vũ Phi nói rất chắc chắn: “Em nhìn cô ta không vừa mắt, muốn làm cho cô ta phải bực bội!”
Nguyễn Thiên Lăng hơi bật cười, trên thế giới này, người có lòng dạ hẹp hòi mà vẫn khí thế hùng hồn như vậy cũng chỉ có mình cô.
“Không phải là anh không muốn cho em đi, anh sợ em đi thì bọn họ sẽ làm em khó chịu.” Nguyễn Thiên Lăng ngưng cười vui vẻ, lạnh nhạt nói.
Mẹ anh đã hoàn toàn bị dáng vẻ đáng thương của Nhan Duyệt lừa gạt, Giang Vũ Phi đi qua đó cũng sẽ bị ức hiếp. Mà anh không thể từng giây từng phút đứng bên cạnh bảo vệ cô, không để cô bị ức hiếp...
Giang Vũ Phi ngước mắt nhìn về phía anh, mím môi nói: “Em biết là anh quan tâm đến em, thế nhưng em sẽ không để cho người khác ức hiếp em nữa... Nhan Duyệt nợ em, em cần phải đòi cô ta trả lại!”
“Em khẳng định nghiêm túc chứ?” Nguyễn Thiên Lăng nghiêm túc nhìn cô.
Giang Vũ Phi gật đầu: “Em rất chắc chắn, xém chút nữa cô ta đụng xe chết em, anh lại không giúp em hả giận thì em tự mình làm!”
“Hóa ra em tức giận là vì đang trách anh.” Nguyễn Thiên Lăng cong môi tươi cười, anh dựa người vào sofa, kéo người cô qua, hôn lên môi cô một cái.
Lông mày Giang Vũ Phi hơi nhăn lại, đôi mắt khẽ rũ xuống chợt lóe lên tia không thoải mái.
“Vũ Phi, sao em biết anh không trút giận cho em?”
“Bây giờ cô ta vẫn sống tốt... cô ta vẫn còn ở trong khu nhà chung...” Giang Vũ Phi không thoải mái nhích người ra xa anh một chút.
Nguyễn Thiên Lăng cười cũng không giải thích, anh đả kích Nhan Duyệt từ phía sau thôi.
“Được, em đã muốn tự mình trút giận, ngày mai chúng ta sẽ đến khu nhà chung. Có điều em phải đồng ý với anh, đừng để bản thân bị ức hiếp, bằng không anh sẽ lập tức đưa em trở lại.”
Giang Vũ Phi ngước mắt nhìn anh, khóe miệng hơi giãn ra: “Anh yên tâm, nếu em bị ức hiếp nhất định sẽ nói với anh. Ngược lại nếu Nhan Duyệt có uất ức gì anh cũng đừng trách em.”
Lập tức Nguyễn Thiên Lăng giận đến nghiến răng nghiến lợi, bỗng nhiên anh đặt cô lên trên ghế sofa, hơi thở mạnh mẽ lượn lờ ở bên người cô.
“Em đã nghi ngờ chân tình của anh như thế, bây giờ anh sẽ chứng minh cho em xem!” Nói xong, anh tự tay dùng sức xé rách váy ngủ của cô.
“Anh muốn làm gì?” Giang Vũ Phi bối rối ngăn anh lại, căn bản là bây giờ cô không thể thân mật với anh được.
“Làm cái gì? Em quên anh nói rồi à, anh chỉ làm không nói!” Nguyễn Thiên Lăng xoẹt hai cái liền kéo đồ cô ra, lộ ra cơ thể trắng nõn của cô.
Giang Vũ Phi vội chống tay đỡ lấy lồng ngực anh nói: “Em muốn ói, anh mau đứng dậy!”
“... Muốn ói?” Nguyễn Thiên Lăng không vui nhíu mày, anh chạm vào liền làm cô khó chịu như vậy sao?
Giang Vũ Phi lộ ra bộ dáng khó chịu: “Thật, anh mau đứng dậy.”
Nguyễn Thiên Lăng nghi hoặc buông cô ra, Giang Vũ Phi xông vào nhà vệ sinh, hai tay chống lên bồn rửa tay, cô khó chịu nôn ọe vài tiếng.
Trong gương, quần áo cô không chỉnh tề, lộ ra mảng lớn ra thịt trắng như tuyết, bộ dáng phóng túng. Cô lấy khăn tắm khoác lên vai, lúc này mới che được cảnh xuân trước ngực.
Nguyễn Thiên Lăng đi đến bên cạnh cô, anh nhìn cô chằm chằm, trong mắt ẩn hiện vẻ mừng rỡ: “Em... tình trạng em như vậy bao lâu rồi?”
Giang Vũ Phi chớp mắt mấy cái: “Tình trạng gì?”
“Thì là buồn ói...”
“Hai ngày nay thôi.”
Nguyễn Thiên Lăng tính toán thời gian, khoảng cách lần đầu tiên sau khi cô mất trí nhớ, cũng không gần một tháng. Khóe miệng anh không kìm được nhếch lên: “Đi thay quần áo, chúng ta đi bệnh viện!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...