Sở dĩ muốn cô hồi phục trí nhớ, không chỉ là kế hoạch của họ mà còn vì anh không muốn thấy cô và Nguyễn Thiên Lăng ở bên nhau. Nguyễn Thiên Lăng đã từng làm tổn thương cô sâu sắc, cô không nên ở bên anh ta.
Anh biết rằng cả đời này anh và cô cũng không có kết quả gì, nhưng ít nhất cô nên tìm một người đàn ông tốt hơn, một người đàn ông yêu thương cô, không làm tổn thương cô để kết hôn, chứ không phải người như Nguyễn Thiên Lăng.
“Không sao... Anh nói đúng... Tôi không nên do dự...” Giang Vũ Phi bỗng nói.
“Em chịu hồi phục trí nhớ sao?” Tiêu Lang mừng rỡ hỏi.
Giang Vũ Phi gật đầu: “Ừ, tôi đồng ý.”
Nếu như hồi phục trí nhớ có thể khiến cô nhìn rõ nhiều chuyện hơn, vậy thì hồi phục đi. Trí nhớ sớm muộn gì sẽ hồi phục, chi bằng hồi phục bây giờ, ít nhất cô có thể đưa ra quyết định đúng đắn. Có lẽ hồi phục trí nhớ, không chừng cô vẫn chọn ở bên Nguyễn Thiên Lăng.
Giang Vũ Phi còn đang nghĩ, điện thoại cô đột nhiên reo lên. Hình nền điện thoại là hình cô và Nguyễn Thiên Lăng ngày đó hôn nhau ở tiệm áo cưới.
Cô đứng dậy, đi đến cửa sổ nhận điện thoại: “Alo.”
“Em lại ra ngoài à?” Nguyễn Thiên Lăng ở đầu dây bên kia hỏi cô.
“Sao anh biết?”
“Thím Lý gọi điện thoại cho anh nói em ra ngoài, bây giờ vẫn chưa về, ra ngoài làm gì vậy?” Nguyễn Thiên Lăng trầm giọng hỏi, không phải ngữ khí tùy ý.
Giang Vũ Phi thấp giọng nói: “Ra ngoài đi dạo thôi, không có việc gì cả.”
“Nếu đã không có chuyện gì thì mau về đi, đừng lang ở bên ngoài nữa.”
Không biết vì sao, lúc này Giang Vũ Phi lại cảm nhận được sự độc tài của anh. Cái kiểu độc tài mà ngay cả cô ra ngoài làm gì cũng phải can thiệp.
“Được, em biết rồi.” Cô lạnh nhạt cúp máy, quay người nói với bọn họ: “Tôi chuẩn bị xong rồi, bắt đầu đi.”
---
Nguyễn Thiên Lăng nghe tiếng tút tút trong điện thoại liền nhíu mày.
Anh bảo cô về, cô không vui sao?
Thực ra anh không muốn cô đi lung tung ngoài đường là vì anh lo lắng. Không biết vì sao trong lòng anh lại hoảng loạn và bất an, giống như cái lần cô gặp trở ngại mà tự sát, anh cảm nhận được sự hoảng loạn đó.
Nguyễn Thiên Lăng càng nghĩ, linh cảm trong lòng càng không tốt.
Anh lại gọi cho Giang Vũ Phi, vừa gọi, trong điện thoại nội bộ lại vang lên giọng của thư ký: “Chủ tịch, phu nhân và cô Nhan đến.”
Ánh mắt Nguyễn Thiên Lăng lạnh lùng, anh ngắt điện thoại, ấn điện thoại nội bộ nói: “Cho họ vào.”
Rất nhanh chóng, bà Nguyễn đẩy cửa bước vào, Nhan Duyệt theo sau.
Cái thai trong bụng Nhan Duyệt đã được năm tháng, bụng cô ta nhô hẳn ra, vì cô ta quá gầy nên bụng trông to hơn tưởng tượng rất nhiều. Một tay cô ta đỡ phía sau lưng, ưỡn bụng ra, bụng càng đưa lên cao, làm cho khi cô ta vừa bước vào, đập vào mắt Nguyễn Thiên Lăng đầu tiên là bụng cô ta.
Ánh mắt Nguyễn Thiên Lăng vẫn rất lạnh lùng, anh hơi nhếch miệng, lộ ra nụ cười lạnh nhạt.
“Thiên Lăng, hôm nay con rảnh không, đưa Nhan Duyệt đi thử áo cưới đi.” Bà Nguyễn bước vào mỉm cười nói với anh.
Hôm nay bà ta dẫn Nhan Duyệt tới tìm anh, cũng là muốn thăm dò anh, xem coi anh có thật sự muốn kết hôn với Nhan Duyệt không.
Từ sau khi anh công bố tin kết hôn, liền không biểu lộ bất cứ điều gì. Anh không tuyên bố cô dâu là ai, bà ta rất sợ anh sẽ không cưới Nhan Duyệt.
Nguyễn Thiên Lăng dựa vào lưng ghế, khẽ nhếch môi: “Không cần thử váy cưới, con chưa từng nghĩ để cô ta mặc váy cưới.”
Bà Nguyễn và Nhan Duyệt đều thay đổi sắc mặt.
“Thiên Lăng, ý của con là gì?” Bà Nguyễn vội hỏi, vẻ mặt vô cùng căng thẳng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...