Thề Không Vì Thê: Thiếu Phu Nhân Hào Cưới Toàn Cầu
“Ông ấy rất có thể... bị Nguyễn An Quốc mưu sát.”
“Anh nói gì?” Giang Vũ Phi kinh ngạc đứng dậy. Điều này quá hoang đường. Ông nội hiền từ như vậy, sao có thể mưu sát người khác được. Mà ba ruột của cô, sao lại bị...
Giang Vũ Phi tim đập rất nhanh, mặt cô không còn chút máu.
Tiêu Lang trầm giọng nói: “Em đừng lo, đây chỉ là suy đoán trước mắt của tụi anh. Nhưng tình hình cho thấy, ba em năm đó sau khi gặp Nguyễn An Quốc thì biến mất, đến nay không có tin tức gì của ông ấy. Người của anh tìm khắp nơi nhưng vẫn không thấy bóng dáng của ông ấy, cho nên anh mới suy đoán như vậy.”
“Tiêu Lang, không được nói lung tung.”
“Anh không có.” Biểu cảm Tiêu Lang rất nghiêm túc.
Giang Vũ Phi chán nản ngồi xuống: “Anh nói ông ấy rất có khả năng bị ông nội giết chết, vậy lý do là gì?”
Tiêu Lang cười lạnh nói: “Ngoài tiền ra thì em nói xem còn có thể là gì nữa?”
“... Tôi không hiểu ý anh.”
Tiêu Lang bỗng ôn nhu nói: “Em không cần phải gấp gáp muốn biết quá nhiều, nếu không sẽ không thể tiếp nhận được. Bây giờ em có muốn hồi phục trí nhớ không?”
Giang Vũ Phi ngước mắt nhìn anh, hiểu ý anh.
Anh phải đợi cô hồi phục trí nhớ mới nói hết cho cô biết sao?
Tiêu Lang dường như nhìn thấu cô nghĩ gì, anh thở dài nói: “Không phải anh đang cố làm ra vẻ huyền bí, mà xem tình hình em bây giờ, anh có nói gì em cũng nghi ngờ. Chỉ khi em hồi phục trí nhớ, nhớ lại chi tiết khi em ở bên Nguyễn Thiên Lăng, em mới có thể suy nghĩ thấu đáo. Theo anh được biết, sau khi em lấy Nguyễn Thiên Lăng, Nguyễn An Quốc rất tốt với em, thậm chí lúc tụi em ly hôn còn cho em 10% cổ phần Nguyễn thị. Em biết 10% cổ phần Nguyễn thị nghĩa là gì không? Nghĩa là em sẽ có khối tài sản mấy tỷ. Nguyễn An Quốc cam lòng cho em 10% cổ phần, lẽ nào em không hề nghi ngờ gì sao?”
“Ông nội cho tôi 10% cổ phần sao? Sao tôi lại không biết?” Giang Vũ Phi ngạc nhiên hỏi.
Tiêu Lang lạnh giọng nói: “Bởi vì bây giờ cổ phần vẫn chưa thuộc về em. Ông ta cho em nhưng có kèm theo điều kiện, phải đợi sau khi ông ta mất đi, 10% cổ phần mới có thể vào tay em. Đã cho em, sao phải đợi đến lúc ông ta chết đi mới cho, mà không phải bây giờ? Cách giải thích duy nhất chính là ông ta đang kéo dài thời gian, ông ta không muốn cho em.”
“Đây chỉ là suy đoán của anh.”
“Phải hay không, đợi em hồi phục trí nhớ sẽ tự mình biết thôi. Em hồi phục trí nhớ rồi, sẽ nhớ lại tất cả, sẽ tìm được rất nhiều manh mối trong quá khứ.”
“...” Nói đi nói lại, vẫn là muốn cô hồi phục trí nhớ.
“Vũ Phi, sao em lại không chịu hồi phục trí nhớ? Em đang sợ điều gì?” Tiêu Lang nhìn cô, sắc bén hỏi.
Giang Vũ Phi quay đầu đi, lạnh nhạt nói: “Tôi không sợ gì hết.”
“Em đang nói dối. Em sợ sau khi mình hồi phục trí nhớ sẽ chọn rời xa Nguyễn Thiên Lăng, có đúng không?”
“Không phải.”
“Nếu đã như thế, em vẫn còn do dự gì chứ?” Tiêu Lang hăm dọa hỏi cô. Giang Vũ Phi ngước mắt nhìn anh, trong mắt có sự đau xót không thể che dấu.
Ánh mắt Tiêu Lang tối đi: “Xin lỗi, anh vừa quá khích.”
Anh âm thầm nắm chặt nắm đấm, vì vừa rồi không lý trí mà cảm thấy kinh ngạc.
Anh trước giờ rất lý trí, làm gì cũng rất điềm tĩnh, nhưng từ sau khi gặp cô, anh không còn lý trí nữa. Trong lòng anh hiểu rằng, là do anh quan tâm đến cô, yêu cô.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...