"Mẹ, mẹ đừng tức giận, con vẫn tốt lắm, mẹ không cần lo lắng cho con." Giang Vũ Phi an ủi bà, nhưng cô cũng không nói gì chuyện cô kết hôn lại với Nguyễn Thiên Lăng.
Nguyễn Thiên Lăng vẫn không công bố ra ngoài cô dâu chính là cô, cô không dám mạo hiểm tuyên truyền...
"Mẹ thật sự là không quản được con rồi... Thôi vậy, con đã lớn như vậy, mẹ thật không có cách nào để quản con..." Giọng nói Vương Đại Trân mang theo lạnh nhạt bi thương.
Trong lòng Giang Vũ Phi có chút chua xót, cô biết mẹ thật sự quan tâm cô, nhưng mà cô lại làm cho bà buồn...
"Mẹ, xin lỗi..."
"Được rồi, con đừng nói xin lỗi với mẹ, con muốn nói thì đi nói với ba của con, con đừng nói với mẹ..."
Ba, người ba đã chết của cô sao?
Người ba mà cô không có ấn tượng gì sao?
Giang Vũ Phi chợt nhớ tới lời nói Tiêu Lang nói với cô. Anh nói anh muốn nói cho cô, về vấn đề thân thế của cô...
Thân thế của cô có thể có vấn đề gì?
Giang Vũ Phi thăm dò mở miệng hỏi: "Mẹ, ba thật sự là trẻ mồ côi sao?"
Vương Đại Trân hơi không theo kịp tư duy của cô: "Con hỏi chuyện này làm gì?"
"Chỉ muốn hỏi một chút thôi."
"Ba con đương nhiên là trẻ mồ côi, con đã biết rõ chuyện này từ lâu rồi mà."
"Ba không có người thân khác sao?"
"Không có, ba của con là trẻ mồ côi, không có người thân nào."
"Dạ." Giang Vũ Phi cũng không biết nên hỏi cái gì, cô cũng không cho rằng thân thế của cô có vấn đề.
Có vấn đề duy nhất là ba cô...
"Mẹ, con là con ruột của mẹ đúng không?" Giang Vũ Phi đột nhiên cười hì hì hỏi, rất chột dạ.
Quả nhiên, Vương Đại Trân ở đầu kia sững sờ hai giây, rồi bắt đầu nổi bão: "Con không phải là mẹ sinh ra, con là mẹ nhặt được, nhặt từ trong thùng rác!"
"..." Giang Vũ Phi khóc không ra nước mắt, cô rảnh rỗi quá nên mới hỏi câu hỏi não tàn kia.
Khi còn bé không phải là cô chưa hỏi câu hỏi này. Lúc ấy cô thấy mẹ rất quan tâm em trai vừa sinh ra, mà thường xuyên xem nhẹ sự tồn tại của cô, cũng không quan tâm cô bằng trước kia. Sau đó cô đã khóc hỏi mẹ, hỏi bà là cô có phải không phải là con ruột của mẹ đúng không.
Lúc ấy mẹ tức giận, đánh bộp bộp trên mông cô hai cái, nói cô không phải là con ruột của bà, là nhặt được, kêu cô tự đi tìm ba mẹ ruột của cô đi. Sau đó cô liền ngây ngốc hỏi, đó là thật sự sao?
Mẹ lập tức vui cười, bà chỉ vào đầu cô mắng cô là đứa nhỏ không có lương tâm, nói cô tự đi tìm ba mẹ ruột đi, bà không nuôi con gái không có lương tâm.
Tính cách Giang Vũ Phi cũng rất quái dị, mẹ càng nói cô không phải là con ruột, cô lại càng cho rằng cô là con ruột. Nếu là con ruột, ba mẹ mới có thể không kiêng nể gì cả nói với đứa trẻ là không phải con ruột. Nếu không phải là con ruột, rất mẫn cảm và kiêng kị lời nói này, cho nên Giang Vũ Phi rất kiên định, cô chính là con gái ruột của Vương Đại Trân. Bây giờ nghe mẹ nói như vậy, cô vẫn rất kiên định cô là con gái của bà...
Giang Vũ Phi lập tức cười nói sang chuyện khác: "Mẹ, nếu con là con ruột của mẹ, vừa rồi sao mẹ lại mắng con như vậy, mẹ mắng dữ như vậy, con cũng hoài nghi con không phải là con ruột của mẹ..."
"Mẹ mắng đó là con đáng đời, ai bảo chuyện ly hôn lớn như vậy con không nói với mẹ..." Vương Đại Trân lại tức giận mắng một trận đùng đùng, Giang Vũ Phi lập tức có cảm giác tự gây tội không thể sống.
Thật vất vả trấn an mẹ xong, Giang Vũ Phi mệt mỏi cúp điện thoại, nhưng trong lòng cũng bớt đi một chuyện phải lo.
Cô vẫn luôn gạt mẹ chuyện cô ly hôn, cô cũng rất sợ có một ngày sẽ bị lộ. Hiện tại đã lộ, cô cũng chết sớm sớm siêu sinh, rốt cuộc cũng không cần bất an trong lòng vì chuyện này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...