Thề Không Vì Thê: Thiếu Phu Nhân Hào Cưới Toàn Cầu
Giang Vũ Phi vô cùng tự tin, dù sao thì nhất định cũng không là cô yêu trước.
Chỉ cần Nguyễn Thiên Lăng nói với cô hai mươi câu “anh yêu em” trước, có thể chứng minh là anh yêu cô trước.
Nguyễn Thiên Lăng nói một tiếng “trận đấu bắt đầu”, Giang Vũ Phi lập tức tập trung câu cá.
Năm phút đầu, hai người bọn họ đều câu được cá. Giang Vũ Phi câu được con cá lớn hơn so với cá của Nguyễn Thiên Lăng, cô đắc ý nhướn mày với anh: “Anh thua rồi.”
Nguyễn Thiên Lăng nở nụ cười tà mị, anh túm lấy cánh tay cô, kéo người cô qua, hôn lên môi cô một cái: “Anh yêu em!”
Giang Vũ Phi giật mình sững sờ một chút, mặt hơi đỏ. Anh rất ít khi nói anh yêu cô, đột nhiên nghe anh nói, cô không thể khống chế được trái tim đang đập rất nhanh của mình.
Nếu như nói sự tồn của anh chính là một loại vũ khí mang tính sát thương rất lớn đối với phụ nữ, ví dụ như đại bác... Vậy thì một câu “anh yêu em” này chính là một quả bom nguyên tử sẽ hủy diệt rất nhiều chị em phụ nữ.
Trong lòng Giang Vũ Phi thầm mắng anh là đồ tai họa, đẩy người anh ra, nghiêm mặt nói: “Tiếp tục.”
“Được.” Nguyễn Thiên Lăng lấy kinh râm ra đeo lên, phối hợp với nụ cười đầy mê hoặc của anh, sức hấp dẫn của anh càng tăng lên.
Gió biển thổi bay mái tóc dài của Giang Vũ Phi và góc áo trắng của Nguyễn Thiên Lăng, thời gian năm phút lại trôi qua...
Lần này Giang Vũ Phi thua. Nguyễn Thiên Lăng ghé sát gần mặt cô, cố ý kề sát đôi môi mỏng của mình vào khóe miệng cô: “Em nên hôn anh một cái, sau đó nói yêu anh đi.”
Giang Vũ Phi cụp mắt nhìn vào đôi môi mỏng gợi cảm của anh, thật sự là cô muốn hôn, nhưng mà đây không phải là quy tắc trò chơi. Người này, dù sao cũng nhân cơ hội chiếm lợi từ cô...
“Em yêu anh.” Giang Vũ Phi mỉm cười nói, sau đó dùng một tay lđẩy người anh ra.
Nguyễn Thiên Lăng bất mãn nhíu mày: “Em vẫn chưa hôn anh một cái.”
“Anh không nói đây là quy tắc trò chơi, em không hôn.”
“Vậy em chỉ nói một câu khô khan em yêu anh không có biểu lộ gì, chẳng phải là nói suông sao?”
“Anh có thể lựa chọn không nghe em nói mà.” Giang Vũ Phi vẫn là bộ dạng đắc ý.
Khoảng thời gian yêu đương mà đấu võ mồm gì đó rất thú vị...
Nguyễn Thiên Lăng âm thầm cắn răng, anh hối hạn đã không thêm cái này vào.
“Không hôn thì không hôn, tiếp tục đấu nào.” Cô không hôn thì anh hôn, dù sao hiệu quả cũng giống nhau. Nhưng mà hiệu quả thực sự giống nhau sao?
Cảm giác anh chủ động khác xa với cảm giác cô chủ động!
Nguyễn Thiên Lăng ảo não, Giang Vũ Phi thích chí hóng gió biển thổi, dáng vẻ rất đắc ý.
Không biết qua bao nhiêu lâu, hai người họ vẫn thay phiên nhau thắng, vẫn chưa phân thắng bại, nhưng tổng thể mà nói thì Nguyễn Thiên Lăng tạm thời dẫn đầu. Bởi vì Giang Vũ Phi đã nói mười lăm câu “em yêu anh” với anh, còn anh chỉ nói với cô mười một câu.
Đang lúc hai người bọn họ vẫn còn chăm chú thi đấu…
“Hi...” Từ mặt biển xuất hiện một mỹ nhân mặc áo tắm hai mảnh màu hồng nhạt. Cô ta đột nhiên xuất hiện cầm lấy dây câu của Nguyễn Thiên Lăng, lập tức dọa cho hai người bọn họ nhảy dựng lên.
Có thể nhìn ra bộ ngực của mỹ nhân cỡ cup E, căn bản là chiếc áo tắm nho nhỏ không che được hai đỉnh núi cao vút của cô ta, khuôn mặt cũng rất đẹp, một cặp mắt quyến rũ phong tình. Nếu như không phải đột nhiên cô ta xuất hiện, Giang Vũ Phi nhất định sẽ bị hình ảnh cô ta ở trong nước làm cho mê mẩn. Bởi vì đây quả thực là một bức tranh mỹ nhân tắm hoạt sắc xuân hương sống động dạt dào phong tình...
Giang Vũ Phi vẫn còn ngây ngốc, mỹ nhân đã bắt đầu chào hỏi với bọn họ, nói đúng hơn là chào hỏi Nguyễn Thiên Lăng: “Anh đẹp trai, du thuyền của các người thật là đẹp, có thể cho em lên thăm quan một chút được không?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...