"Nếu như hoa nào em cũng thích, vì sao không thích bó hoa anh tặng cho em? Chẳng lẽ chỉ cần là anh tặng, em đều không thích sao?"
Nghĩ đến khả năng này, sắc mặt Nguyễn Thiên Lăng lập tức liền trầm xuống, trong lòng còn có chút rầu rĩ khó chịu…
Cô ấy ghét anh như vậy ư, dù cho cô ấy mất trí nhớ cũng không thể toàn tâm toàn ý chấp nhận anh, rồi cũng sẽ lại dần dần ghét bỏ anh sao?
Anh làm người thất bại như vậy sao, sức hấp dẫn của anh kém như vậy sao?
Mắt Nguyễn Thiên Lăng trở nên rất u ám, trong lòng thoáng chốc liền vô cùng hụt hẫng.
Giang Vũ Phi liếc anh một cái, mím môi đi vào phòng ngủ, cô lục từ trong ba lô ra một tấm hình, đi tới đưa cho anh. Nguyễn Thiên Lăng nghi hoặc nhận lấy, nhìn thấy hình ảnh trong tấm hình, anh lập tức trợn mắt lên.
"Cái này là ai đưa cho em?" Anh nghiêm nghị hỏi, đương nhiên không phải anh đang nổi giận với Giang Vũ Phi.
"Em không biết là ai, nhưng em nghi ngờ là Nhan Duyệt." Giang Vũ Phi thản nhiên nói.
Nguyễn Thiên Lăng chăm chú nhìn vào hoa hồng trong tấm hình, bỗng nhiên anh hiểu rõ tất cả. Không phải cô ghét hoa anh tặng, mà là cô ghét anh tặng hoa giống loại hoa đã dùng trong lễ đính hôn của anh và Nhan Duyệt.
Nhìn thấy mình và Nhan Duyệt trên tấm hình, Nguyễn Thiên Lăng cũng cảm thấy rất chướng mắt, rất buồn nôn. Vì sao khi đó anh lại có mắt như mù mà thích Nhan Duyệt vậy?
Lúc trước thích bao nhiêu, bây giờ cũng chán ghét bấy nhiêu.
Nguyễn Thiên Lăng xé nát tấm hình, cánh tay nhấc lên, những mảnh vụn giống như những bông tuyết bay từ trên ban công xuống dưới…
"Anh sẽ tặng em một bó hoa mới." Anh lấy điện thoại di động ra, liếc mắt hỏi cô: "Em thích hoa gì?"
Giang Vũ Phi cười nói: "Không cần đâu, anh có lòng như vậy em đã rất vui rồi."
"Không được, anh phải tặng em một bó hoa mới, thích hoa gì nào?" Nguyễn Thiên Lăng cố chấp hỏi.
"Trừ hoa hồng Rouge Royal, loại nào cũng được."
"Được, vậy anh bảo bọn họ mang một bó hoa hồng vàng đến."
Giang Vũ Phi đột nhiên nhớ tới ý nghĩa của hoa hồng vàng. Trong tình yêu, hoa hồng vàng thể hiện sự chia ly và tình cảm phai nhạt, là một vật mang điềm xấu. Mặc dù cô không quá tin những điều này, nhưng đã biết ý nghĩa của nó rồi, trong lòng vẫn sẽ cảm thấy không thoải mái.
"Đừng mua hoa hồng vàng, lấy hoa hồng Champagne đi." Giang Vũ Phi vội lên tiếng nói.
Nguyễn Thiên Lăng nói hoa hồng vàng cũng chỉ là tùy tiện nói mà thôi, nhưng thấy Giang Vũ Phi có phản ứng mạnh như vậy, trong mắt anh xẹt qua một tia âm u. Bấm số điện thoại của tiệm bán hoa, anh trầm thấp nói: "Mang 999 bông hoa hồng Champagne tới đây… Cái gì, không đủ sao?"
Chết tiệt, mở một cửa hàng lớn như vậy mà ngay cả 999 bông hoa hồng Champagne cũng không có, lại còn không biết xấu hổ nói là cửa hàng bán hoa lớn nhất thành phố này nữa, dứt khoát đóng cửa cho nhanh đi!
Giang Vũ Phi vội vàng cười nói: "Một bông là đủ rồi, không cần mua nhiều như vậy làm gì."
Mua nhiều hoa như vậy về cũng sẽ chỉ lãng phí mà thôi. Cô không ngăn cản anh mua hoa để tạo không khí lãng mạn, nhưng không thể quá lãng phí được…
Nguyễn Thiên Lăng khó chịu lườm cô một cái. Một bông? Cô có ý muốn, anh cũng ngại đưa đấy!
"Mang 99 bông tới đây, ngay lập tức…" Nguyễn Thiên Lăng tắt điện thoại, anh vươn tay kéo người cô qua, ôm vào lòng: "Không thích hoa hồng vàng à?"
"Cũng không phải." Giang Vũ Phi lắc đầu: "Chẳng qua là ý nghĩa của hoa hồng vàng không tốt mà thôi."
"Ý nghĩa loài hoa sao?"
"Vâng." Giang Vũ Phi gật đầu, cũng không nói hoa hồng vàng biểu trưng cho cái gì. Căn bản Nguyễn Thiên Lăng cũng không hiểu mấy thứ này, xem ra hôm nào anh phải tìm hiểu một chút mới được.
Hoa hồng Champagne nhanh chóng được đưa đến, Nguyễn Thiên Lăng bảo người làm ném bó hoa hồng Rouge Royal lúc trước đi. Vốn dĩ Giang Vũ Phi cũng muốn ngăn cản, nhưng ngẫm lại thấy hay là lại thôi vậy. Nếu cô nhìn thấy cũng không thoải mái, còn không bằng ném đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...