“Giang tiểu thư đã về rồi.”
“Tôi biết rồi.” Nguyễn Thiên Lăng tắt điện thoại, lập tức không có bất kỳ tâm trạng nào làm việc nữa. Anh đột nhiên đứng lên, bực bội làm rơi văn bản tài liệu trên bàn.
Anh biết cô bị Tiêu Lang ảnh hưởng. Gã họ Tiêu kia nói thôi miên có thể làm cho cô khôi phục trí nhớ, cô cũng thực sự tin là vậy.
Giang Vũ Phi nói không bao giờ tin tưởng thuật thôi miên khi ở trước mặt anh, quay người liền đi tìm người thôi miên cho cô ấy. Cô ấy muốn khôi phục trí nhớ như vậy sao?
Vì sao lại muốn khôi phục trí nhớ như vậy, có phải họ Tiêu nói gì với cô ấy không?
Hai tay Nguyễn Thiên Lăng chống nạnh, đi tới đi lui bất an trong phòng làm việc.
Phải làm sao đây, nếu cô ấy khôi phục trí nhớ, anh nên làm sao?
Nguyễn Thiên Lăng nghĩ một hồi lâu cũng không nghĩ ra biện pháp cứu vãn, trong đầu anh trống rỗng, giống như thí sinh đang ngồi ở trường thi trong kỳ thi đại học, vắt hết óc cũng không viết ra được đáp án. Nhưng thời gian nộp bài đã sắp đến, nếu không nghĩ ra đáp án sẽ không có cơ hội nữa.
Nguyễn Thiên Lăng giống như thí sinh không làm được bài, cố sức suy nghĩ rồi suy nghĩ, vẫn không nghĩ ra được, lập tức có cảm giác đầu sắp nổ tung.
“Cộc cộc cộc…” Lúc này, thư ký gõ vang cửa phòng làm việc.
“Cút!” Nguyễn Thiên Lăng không chút khách khí hét một câu, anh đang thấy phiền muốn chết, ai cũng đừng quấy rầy anh. Nhưng anh lại nói muộn mất rồi, thư ký đã đẩy cửa phòng làm việc ra.
“Chủ tịch... Có văn bản tài liệu cần anh lập tức xem qua...” Thư ký hết sức cẩn thận nói.
Ánh mắt ác liệt của Nguyễn Thiên Lăng nhìn sang, sợ tới mức thư ký lập tức đóng cửa phòng lại.
“Quay lại…” Nguyễn Thiên Lăng đột nhiên quát to một tiếng.
Thư ký lại ngoan ngoãn đẩy cửa vào: “Chủ tịch, đây là văn bản tài liệu...”
Cô ta đưa văn bản tài liệu lên, Nguyễn Thiên Lăng cầm lấy, tiện tay ném qua một bên.
“Tôi hỏi cô.” Nguyễn Thiên Lăng lại chống nạnh, mím môi lạnh lùng mở miệng: “Năm nay cô bao nhiêu tuổi?”
Thư ký há hốc mồm, chủ tịch đây có ý gì, tại sao phải hỏi cô ta vấn đề riêng tư này?
“Chủ tịch, anh đang hỏi tôi bao nhiêu tuổi?” Thư ký không xác định hỏi lại, cô ta không nghe lầm chứ.
“Đúng, lải nhải cái gì, tôi hỏi cô cái gì cô phải trả lời, trả lời không tốt, trừ tiền lương của cô!”
“...” Thư ký cụp mắt, cung kính trả lời: “Thưa chủ tịch, năm nay tôi hai mươi tám.”
Nguyễn Thiên Lăng khẽ nhíu mày, đã hai mươi tám rồi...
Giang Vũ Phi mới hai mươi hai, tuổi tác bọn họ kém nhau sáu tuổi, tư tưởng cũng sẽ có chênh lệch.
Nguyễn Thiên Lăng nghĩ lại, lại hỏi: “Tôi hỏi cô, lúc cô hai mươi hai tuổi, cô có yêu đương không vậy?”
Thư ký lại lần nữa há hốc mồm, thế nhưng lần này cô ta không ngây ngốc hỏi lại gì, trả lời luôn: “Có, vừa hay là lần thứ hai tôi yêu.”
Nguyễn Thiên Lăng hài lòng gật đầu: “Lúc ấy tình cảm của cô và bạn trai cô như thế nào?”
“…Cũng tốt.”
“Anh ta có chọc giận cô… hoặc là đã làm chuyện gì vô cùng quá đáng, khiến cô tức giận đến mức khiến cô muốn chia tay với anh ta chưa?”
Thư ký sẽ không ngốc đến mức cho rằng chủ tịch đang quan tâm đến vấn đề tình cảm của cô ta. Như thế này vừa nhìn cũng biết là chủ tịch gặp phải vấn đề tình cảm, đang gián tiếp nhờ cô ta tư vấn.
Sau khi nghĩ thông suốt, thư ký lập tức bình tĩnh lại, nói: “Chủ tịch, dù sao chuyện này cũng thuộc về vấn đề riêng của tôi…”
“Tôi tăng lương cho cô!”
“Từng có. Anh ta từng làm rất nhiều chuyện quá đáng, tôi tức giận đến mức hận không thể giết anh ta, chia tay là vẫn còn nghĩ cho nhau một chút.”
Đều đến mức hận không thể giết anh ta...
Lúc trước chẳng phải Giang Vũ Phi hận không thể giết anh à.
Nguyễn Thiên Lăng lập tức nhìn thấy hi vọng ánh rạng đông: “Anh ta làm chuyện gì quá đáng với cô?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...