Nguyễn Thiên Lăng đi lên trước, giang hai tay cánh tay dùng sức ôm lấy người cô, lẳng lặng ôm cô một lúc, anh mới buông cô ra.
“Mấy ngày nay anh có thể ở phòng khách, nhưng em không thể cố ý tránh anh. Vũ Phi, anh hi vọng em có thể đi theo tâm ý của em.” Nguyễn Thiên Lăng hôn trán cô, quay người đi ra khỏi phòng ngủ. Cửa bị anh đóng lại, trong phòng cũng chỉ còn lại có một mình Giang Vũ Phi.
Phiền quá…. Giang Vũ Phi chán nản ngồi trên giường, giơ tay túm tóc, trong lòng tâm phiền ý loạn.
Rốt cuộc phải làm như thế nào mới có thể không quan tâm đây?
Có phải nếu như khôi phục trí nhớ, cô sẽ không cần phiền lòng vì những chuyện này?
Có trí nhớ nguyên vẹn, cô có thể biết rốt cuộc quá khứ của Nguyễn Thiên Lăng và Nhan Duyệt như thế nào. Rốt cuộc quá khứ của cô ta và anh như thế nào...
Trong lòng hiểu rõ được rồi mới có thể đưa ra lựa chọn chuẩn xác nhất.
Bây giờ đối với con người cô khi mất đi trí nhớ mà nói, thời gian cô quen biết Nguyễn Thiên Lăng không đến một tháng. Tình yêu của bọn họ phát triển rất nhanh, gần như nhanh bằng tốc độ của tên lửa.
Cô không phủ nhận cô rất thích anh, thích đến mức yêu anh, nhưng thời gian bọn họ ở bên nhau quá ngắn ngủi, bọn họ vẫn chưa tiến đến bước tình cảm sâu đậm, cô đã phải đối diện với vấn đề anh và Nhan Duyệt có một đứa con. Sự khảo nghiệm này quá lớn đối với cô, cũng làm cho cô có cảm giác trở tay không kịp...
Lòng Giang Vũ Phi rất rối loạn, căn bản không thể tỉnh táo suy nghĩ. Cô sợ bản thân không đủ chín chắn và lý trí sẽ đưa ra quyết định sai lầm.
Dù sao cô cũng là một cô gái, cái cô chờ mong là một tương lai thật mỹ mãn, thật hạnh phúc, cô không muốn sau này sẽ phải hối hận, cho nên lần này lựa chọn, cô nhất định phải suy nghĩ thật kỹ...
Giang Vũ Phi nghĩ cả một đêm cũng không nghĩ ra, điều duy nhất cô nghĩ thông suốt chính là cô phải mau chóng khôi phục trí nhớ.
Khôi phục trí nhớ, có lẽ tất cả vấn đề đều có thể được giải quyết rất nhanh chóng…
---
Sáng hôm sau, Giang Vũ Phi cố gắng đợi đến lúc Nguyễn Thiên Lăng lái xe đến công ty mới thức dậy đi xuống lầu.
Thím Lý chuẩn bị thịnh soạn bữa sáng cho cô. Giang Vũ Phi uống sữa, lại thầm suy nghĩ trong lòng.
“Thím Lý, thím ăn sáng chưa?” Cô đặt ly xuống hỏi thím Lý vẫn đang bận rộn làm việc.
“Tôi đã ăn rồi.” Thím Lý ngẩng đầu cười nói, bọn họ là người làm, đều sẽ ăn cái gì đó từ rất sớm, sau đó lại chuẩn bị bữa sáng cho chủ nhân.
“Thím Lý, thím ngồi xuống đi, tôi muốn hàn huyên trò chuyện với thím.” Giang Vũ Phi khẽ cười nói.
Thím Lý không ngừng động tác: “Cô nói đi, tôi nghe.”
Giang Vũ Phi chăm chú nhìn bà hỏi: “Thím Lý, rốt cuộc vết thương ở ngực của Nguyễn Thiên Lăng làm sao mà có?”
Vẻ mặt Thím Lý hơi cứng ngắc, tuy bà khôi phục lại vẻ mặt tươi cười rất nhanh, nhưng Giang Vũ Phi đã nhìn ra sự khác thường của bà.
“Chính là bị đâm một cái, bị một vật nhọn đâm vào nên tạo thành.”
Đôi tay Giang Vũ Phi nắm ly sữa thủy tinh, tùy ý nói: “Nguyễn Thiên Lăng nói với tôi là bị kéo đâm, sao anh ấy lại không cẩn thận như vậy, vậy mà để kéo đâm trúng.”
Thím Lý cười ha ha nói: “Đúng vậy, thiếu gia cũng thật bất cẩn. Cô Giang, buổi trưa cô muốn ăn gì, tôi cho người ra ngoài mua.”
Giang Vũ Phi nắm chặt ly, cụp mắt xuống che giấu cảm xúc khác thường trong mắt. Không có ai từng nói với cô, vết thương ở ngực Nguyễn Thiên Lăng là do kéo tạo thành...
Cô chỉ thăm dò một chút, thím Lý không phản bác, đã nói lên suy đoán của cô là thật. Hình ảnh cô nhìn thấy lúc bị thôi miên cũng là thật...
Cho nên, thực sự là cô đã cầm kéo đâm anh bị thương sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...