“Hơ.” Nguyễn Thiên Lăng cười khẩy. Anh đã hoàn toàn mất hết hy vọng với mẹ mình, không muốn khuyên bà ta điều gì nữa.
“Mẹ, mẹ ép con lấy Nhan Duyệt. Cho dù cả đời này con không chạm vào cô ta, cả đời này con không chấp nhận cô ta, mẹ vẫn muốn con lấy cô ta sao?”
Bà Nguyễn nghĩ ngợi, gật đầu nói: “Phải, cho dù con lạnh nhạt với nó cả đời, con cũng phải lấy nó. Thiên Lăng, sự việc đã đến mức này, mẹ cũng không yêu cầu xa vời tình cảm giữa các con có thể tốt hơn. Mẹ chỉ muốn con lấy nó làm vợ, bất kể con có bao nhiêu người phụ nữ ở bên ngoài cũng không sao cả.”
Điều bà muốn chẳng qua là thể diện và lợi ích của gia tộc. Nguyễn gia và Nhan gia liên hôn, đây là lựa chọn tốt nhất, tốt hơn là nó cưới Giang Vũ Phi. Bây giờ Nhan Duyệt mang thai con nó, nó càng nên lấy con bé.
Nguyễn Thiên Lăng đứng dậy cười lạnh nói: “Được, con kết hôn, hôn lễ định vào mười ngày sau được không?”
Bà Nguyễn sững sờ, không dám tin vào tai mình: “Con nói gì?”
“Con nói, hôn lễ định vào mười ngày sau được không?” Nguyễn Thiên Lăng nhếch môi lặp lại: “Nếu đã là hôn lễ các người mong đợi, con sẽ chuẩn bị hết tất cả, nhưng đến lúc đó các người đừng hối hận.”
“Thiên Lăng, con đồng ý kết hôn với Nhan Duyệt sao?” Bà Nguyễn tiến đến vui mừng hỏi: “Con nói thật sao?”
Nguyễn Thiên Lăng hơi nhếch miệng, không nói gì mà đi thẳng.
“Thiên Lăng, con nói rõ xem nào, con nói thật sao?” Bà Nguyễn căng thẳng ở phía sau hỏi anh.
“Mẹ, con nói lại lần nữa, mười ngày sau tổ chức hôn lễ.” Nguyễn Thiên Lăng cười, rời khỏi.
Bà Nguyễn sững người đứng tại chỗ vui mừng rất lâu mới đi tìm Nhan Duyệt, nói với cô ta tin tốt này.
---
Trở lại Phi Nhi castle, Giang Vũ Phi cảm thấy mọi thứ ở đây rất thân thuộc. Mới mấy ngày không về lại, cô liền phát hiện mình rất nhớ nơi này, nhớ người ở đây, mọi thứ ở đây.
Giang Vũ Phi tắm rửa thay quần áo, đứng trên ban công, thoải mái hóng gió.
“Cốc cốc cốc…” Bên ngoài đột nhiên có tiếng gõ cửa.
“Mời vào.” Cô quay người lại, bước vào phòng ngủ.
Thím Lý đẩy cửa bước vào, cười gượng: “Cô Giang, thiếu gia đã về. Bây giờ cậu ấy đang ở ngoài cửa chính, bảo tôi đến hỏi cô xem cậu ấy có thể vào không?”
Giang Vũ Phi ngẩn người: “Sao anh ấy phải hỏi tôi?”
“Thiếu gia nói cô mới là chủ nhân lớn nhất ở đây. Cậu ấy có thể về nhà hay không phải xem ý kiến của cô.” Thím Lý mím môi cười.
Nghĩ đến thiếu gia đứng ngoài cửa lại không thể đi vào, bà liền cảm thấy rất buồn cười.
Giang Vũ Phi giật mình, cô không trả lời ngay, mà nghĩ ngợi mới cười nói: “Để anh ấy vào đi, thím Lý, sắp xếp cho anh một phòng ở dưới lầu, để anh ở phòng dành cho khách.”
“Được, không vấn đề.” Thím Lý đồng ý ngay, cười rời đi.
Giang Vũ Phi cũng cảm thấy rất nực cười, cô lén mở cửa ra ngoài, định xem thử phản ứng của Nguyễn Thiên Lăng.
Dưới lầu, Nguyễn Thiên Lăng bước vào phòng khách, đang định lên lầu, liền nghe thím Lý nói với anh rằng: “Thiếu gia, cô Giang bảo tôi sắp xếp cho cậu một phòng ở dưới lầu, để cậu ở phòng dành cho khách.”
Phòng dành cho khách?
Nguyễn Thiên Lăng dừng bước, quay đầu lại: “Cô ấy nói như vậy à?”
“Dạ, không phải thiếu gia nói cô Giang mới là chủ nhân lớn nhất ở đây, tất cả ở đây đều do cô định đoạt sao?” Thím Lý hớn hở nói.
Không biết vì sao nghĩ đến lúc thiếu gia cũng bị bẽ mặt, bà liền có chút hả hê.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...