“Người đâu, tiễn khách!” Tiêu Lang thấp giọng ra lệnh đuổi khách.
Địch Sinh đẩy cửa đi vào, lạnh lùng giơ tay mời bác sĩ Tống.
“Bác sĩ Tống, xin mời.”
“Các người…” Bác sĩ Tống chán nản, nhưng ông ta không có cách nào phản đối, chỉ có thể ôm cục tức rời đi.
Lúc rời đi, mắt ông ta còn liếc nhìn Tiêu Lang một cái.
Trong ánh mắt ấy, có trách cứ, có không cam tâm, có tức giận, dù sao cũng rất phức tạp…
Giang Vũ Phi nghi nhờ nhìn chăm chú vào bóng lưng của bác sĩ Tống, cảm giác có gì đó là lạ.
Hình như bác sĩ Tống rất hy vọng cô có thể hồi phục trí nhớ, phản ứng của ông ta quá mạnh.
Còn nữa, dường như giữa ông ta và Tiêu Lang có điều gì không nói cho cô biết…
“Tiêu Lang, bác sĩ Tống có vấn đề gì đó phải không?” Cô đứng lên nghi ngờ hỏi.
Tiêu Lăng lấy khăn tay ra, đưa tay định lau mồ hôi trên trán cho cô, Giang Vũ Phi vội tránh, cười nói: “Tôi tự làm được.”
Cô giơ tay lên, dùng tay áo lau lung tung trên trán.
Cô thà làm bẩn ống tay áo của mình, chứ không muốn dùng khăn tay của anh…
Tay Tiêu Lang cứng ngắc giữa không trung, anh nắm chặt khăn tay, tay chậm chạp buông xuống.
“Ông ta không có vấn đề gì.” Anh lạnh nhạt nói: “Ông ta đang tái phát bệnh nghề nghiệp, hy vọng mau chóng chữa khỏi cho em. Nhưng anh sợ em chịu không nổi, không thể để ông ta muốn làm gì thì làm được… Vũ Phi, xin lỗi vì đã tìm cho em một bác sĩ quá kém cỏi.”
Giang Vũ Phi lại gật đầu: “Không sao, anh muốn tốt cho tôi, tôi không hề trách anh.”
Tiêu Lang khẽ vuốt mấy sợi tóc trên mặt cô, dịu dàng nói: “Mệt rồi phải không, em về phòng nghỉ sớm đi.”
Bên ngoài trời đã khuya, cô thực sự rất mệt mỏi.
“Vậy được rồi, tôi đi nghỉ đây, anh cũng nghỉ sớm đi.”
“Được, ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
Giang Vũ Phi vừa xoay người, trong nháy mắt nụ cười của cô chợt tắt.
Bước chân cô rất bình thản, nhưng đôi mắt cô trở nên trống rỗng vô hồn.
Cô trở lại phòng đóng cửa lại, ngơ ngác ngồi xuống giường, sắc mặt trắng bệch, cơ thể không ngừng run rẩy.
Những hình ảnh đó là thật ư?
Là cô đã cầm kéo đâm vào ngực Nguyễn Thiên Lăng sao?
Sao người hại anh lại có thể là cô được chứ…
Giang Vũ Phi giơ hai tay lên, cô nhìn vào bàn tay trắng nõn mềm mại của mình, đột nhiên cảm thấy đôi tay mình rất bẩn.
Bởi tay cô đã từng cầm kéo để hại người đàn ông mà cô yêu nhất!
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà cô lại có hành động muốn giết chết anh như vậy?
Giang Vũ Phi cuộn tròn người trên giường, hai tay ôm chặt ngực, không nghĩ ra mà cũng không dám nghĩ nữa.
Hóa ra quá khứ của cô thật sự không hề đơn giản.
Có lẽ đúng như Tiêu Lang nói, cô hồi phục trí nhớ rồi sẽ đau khổ.
Bây giờ cô còn chưa hồi phục trí nhớ mà đã thấy đau khổ rồi.
Sau khi hồi phục, nhất định cô sẽ sống không bằng chết…
---
Giang Vũ Phi đi rồi, nụ cười trên gương mặt Tiêu Lang cũng biến mất.
Anh trầm mặc, đôi mắt tối sầm lại.
“Thiếu gia…” Địch Sinh bước tới định nói gì đó thì bị anh đưa tay ngăn cản.
“Anh không cần nói gì cả.”
Địch Sinh vẫn nói: “Thiếu gia, hôm nay cậu đã mất lý trí.”
Lý trí…
Tiêu Lang cười khổ, anh cũng muốn có lý trí.
Nếu như anh đủ lý trí thì phải để Giang Vũ Phi hồi phục trí nhớ theo kế hoạch.
Nhưng lý trí không thắng được tình cảm của anh.
Anh không muốn ép buộc cô…
“Thiếu gia, lão gia gọi video call.” Địch Sinh nhận điện thoại, thản nhiên nói với anh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...