Trong lòng bà Nguyễn vô cùng đau buồn.
Trước đây quan hệ giữa bà ta với con trai rất tốt, nhưng bây giờ tình cảm giữa hai mẹ con họ ngày càng lạnh nhạt.
“Đương nhiên.” Bà Nguyễn gật đầu vẻ khẳng định: “Hơn nữa Vũ Phi cũng muốn dọn tới đây sống, nó đồng ý qua đây, con hỏi nó đi.”
Nguyễn Thiên Lăng lập tức nhìn về phía Giang Vũ Phi.
Ánh mắt Giang Vũ Phi lấp lánh, cười với anh nói: “Đúng thế, em cũng đồng ý ở đây một thời gian. Chúng ta ở đây một thời gian đi.”
“…”
“Thiên Lăng, thái độ của mẹ trước đây với con không được tốt lắm, nhưng cuối cùng thì mẹ vẫn là mẹ của con. Lẽ nào con muốn căng thẳng với mẹ cả đời sao?”
Bà Nguyễn xuống nước làm hòa với anh trước, Nguyễn Thiên Lăng hơi cụp mắt xuống, lạnh nhạt nói: “Được, vậy thì ở đây một tuần, sau một tuần sẽ dọn về chỗ cũ ở.”
“Không vấn đề gì!” Bà Nguyễn lập tức tươi cười rạng rỡ: “Tối nay mẹ sẽ đích thân làm món tôm viên mà con thích ăn, còn có món canh trứng đậu phụ Vũ Phi thích ăn nữa. Các con nghỉ ngơi đi, để mẹ sắp xếp bữa tối.”
Bà Nguyễn cười bước đi, trong phòng ngủ chỉ còn lại Giang Vũ Phi và Nguyễn Thiên Lăng.
Bầu không khí bỗng chốc trầm xuống.
Trên giường, Nguyễn Thiên Lăng ngồi quay lưng với Giang Vũ Phi, để lại cho cô một bóng lưng rắn rỏi, không hề nói một câu.
Còn giận sao?
Giang Vũ Phi bò đến sau lưng anh, nhẹ nhàng đẩy người anh: “Thực ra dọn về đây sống cũng không sao. Nguyễn Thiên Lăng, thái độ của anh với mẹ có phải là rất quá không tốt không?”
Nguyễn Thiên Lăng quay đầu lại nhìn thẳng vào cô, anh trừng mắt, giống như là đang trách móc cô.
Giang Vũ Phi cười, dỗ anh: “Được rồi, anh đừng giận nữa. Chúng ta chỉ sống một tuần thôi, một tuần trôi qua rất nhanh.”
“Sao em lại đồng ý dọn về đây?” Nguyễn Thiên Lăng không vui hỏi cô.
“Bác gái hy vọng anh có thể về nhà sống một thời gian, mẹ nhớ con trai, chúng ta dọn về chẳng phải là chuyện bình thường sao?” Giang Vũ Phi tiếp tục cười nói dỗ dành anh.
Cô nghĩ giữa Nguyễn Thiên Lăng và bà Nguyễn nhất định là có khúc mắc không gỡ bỏ được, cho nên anh tức giận, cô mới thông cảm cho anh.
Vốn tưởng rằng nói vài câu dỗ ngọt thì anh sẽ nguôi giận.
Nào ngờ anh vẫn rất cố chấp.
“Bà ấy nói hy vọng chúng ta dọn về đây sống, em liền đồng ý? Em nên biết thái độ của anh chứ. Anh không muốn dọn về, sao em không bàn với anh?” Nguyễn Thiên Lăng tức giận chất vấn.
Giang Vũ Phi liền thấy uất ức.
Anh dựa vào cái gì mà trách cô. Đây là việc nhà anh, cô đã lo lắng thay anh.
Anh còn đối xử với cô như vậy.
Giang Vũ Phi cắn môi, nụ cười trên khuôn mặt liền biến mất.
Nguyễn Thiên Lăng nhìn thấy phản ứng của cô, đột nhiên ý thức được ngữ khí của mình không đúng, đang muốn giải thích vài câu với cô.
Giang Vũ Phi đột nhiên nhảy xuống giường, đi kéo ngăn tủ lục tìm quần áo.
Cô muốn làm gì đây, thu dọn đồ đạc rời đi sao?
Nguyễn Thiên Lăng vội vàng đứng dậy bước đến: “Vũ Phi…”
Tay anh vừa đụng vào tay cô, liền bị cô dùng sức gạt ra.
“Đừng đụng vào em!” Giang Vũ Phi tức giận trừng mắt nhìn anh, tìm một bộ quần áo định thay ra.
“Em giận sao?” Nguyễn Thiên Lăng khẽ hỏi.
Mắt Giang Vũ Phi lập tức ứa nước mắt, cô kiên cường không cho nước mắt rơi xuống, cầm bộ quần áo định đi vào phòng tắm.
Nguyễn Thiên Lăng nắm tay cô, dùng sức giữ lại, không để cô đi.
“Em giận thật sao?” Giọng anh vẫn nhẹ nhàng như vậy, giống như sợ không cẩn thận một chút là sẽ làm cô khóc.
Nhưng anh như vậy còn khiến cô cảm thấy tủi thân hơn.
Cô vung tay anh ra nhưng không vung được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...