“Thiếu gia, phu nhân nói cậu về thì lên lầu thăm bà ấy một mình. Mời Cô Giang đến phòng khách nghỉ ngơi, chờ một lát, phu nhân có vài lời muốn nói riêng với thiếu gia.”
Mày kiếm của Nguyễn Thiên Lăng cau lại: “Nếu đã thế, chúng ta sẽ không đi thăm.”
Anh dắt tay Giang Vũ Phi định đi ra ngoài cửa.
“Thiếu gia…” Người làm kinh hãi, anh định đi luôn sao?
Giang Vũ Phi vội vàng giữ Nguyễn Thiên Lăng lại, khẽ nói: “Anh đi đi, em ở dưới này đợi anh.”
“Không cần!” Ai biết được lý do mẹ anh muốn nói chuyện riêng với anh là gì.
Đã nói anh đưa Giang Vũ Phi cùng về rồi, kết quả lại chỉ muốn gặp một mình anh, anh nghi ngờ họ đang có âm mưu gì đó.
Nhưng Giang Vũ Phi lại không nghĩ nhiều như anh, theo cô thấy thái độ của Nguyễn Thiên Lăng với mẹ mình như vậy không được.
“Anh đi đi, em không sao. Đến rồi mà lại không thăm thì thà không đến còn hơn.”
Đến mà không thăm, còn bất hiếu hơn là không đến.
Giang Vũ Phi không muốn bây giờ đã bị ba mẹ Nguyễn Thiên Lăng ghét bỏ, bởi cô định sau này sẽ lấy anh cơ mà.
Nếu như bây giờ đã làm cho bà Nguyễn không thích cô, vậy thì sau này sợ rằng sẽ càng khó có thể chung sống.
Nguyễn Thiên Lăng trầm mặc một chút, thản nhiên nói: “Vậy em ở đây đợi anh, nhớ kỹ những gì anh đã nói với em. Anh đi một lát rồi quay lại, nhanh thôi.”
Anh nắm chặt bàn tay cô, nhắc nhở cô yên tâm, sau đó mới đi lên lầu.
“Cô Giang, mời cô ngồi, tôi mang trà tới cho cô.” Người làm cười nói với Giang Vũ Phi.
“Cảm ơn.” Giang Vũ Phi ngồi xuống ghế sofa, trong lòng suy nghĩ lại những lời vừa rồi Nguyễn Thiên Lăng đã nói với cô có ý gì.
Anh nói nhớ kỹ những lời anh đã nói với cô.
Anh đã nói gì với cô?
Chẳng lẽ là câu nói đó, bảo cô đừng tin người khác, chỉ tin lời anh nói sao?
Lúc Giang Vũ Phi đang tự hỏi, một người phụ nữ mặc váy giúp việc bưng trà từ phòng bếp ra.
Giang Vũ Phi ngước lên nhìn, phát hiện cô ta không phải là người giúp việc vừa nãy.
Mà là một người giúp việc rất xinh đẹp, còn rất có khí chất…
Gương mặt nữ giúp việc luôn mỉm cười nhìn cô, từng bước đi về phía cô.
Cô ta đặt chén trà xuống trước mặt cô, khẽ cười nói: “Mời dùng trà.”
Giọng nói của cô ta cũng rất hay.
“Cảm ơn.” Giang Vũ Phi lịch sự mỉm cười đáp lại cô ta.
Cô bưng chén trà lên, đang định uống thì nữ giúp việc khẽ hỏi cô: “Cô không nhớ tôi không?”
Giang Vũ Phi ngừng lại, cẩn thận nhìn cô ta.
Cô áy náy lắc đầu: “Xin lỗi, tôi không nhớ cô, tôi bị mất một khoảng trí nhớ, cho nên rất nhiều việc, rất nhiều người đều không nhớ.”
Đôi mày thanh tú của nữ giúp việc hơi nhíu lại: “Cô quên hết rồi sao?”
“Đúng vậy.” Giang Vũ Phi gật đầu.
Nữ giúp việc thở dài nói: “Quên được là tốt, quên được những kí ức đau khổ ấy là tốt nhất.”
Giang Vũ Phi giật mình, ký ức đau khổ gì cơ?
“Nhưng mà tôi nghĩ cô có quyền biết về những chuyện đã xảy ra trong quá khứ.” Giọng nói của nữ giúp việc thay đổi, lại nói với cô: “Tôi sẽ add số Q của cô trước kia, nếu cô muốn biết chuyện hai năm vừa qua thì online nhé.”
“Rốt cuộc cô là ai?” Giang Vũ Phi nhíu mày khẽ hỏi.
Chẳng hiểu sao cô lại có cảm giác nữ giúp việc này không hề đơn giản chút nào.
Ban đầu cô không hề có cảm giác gì với cô ta, nhưng đến bây giờ cô bất giác không thích cô ta.
Nữ giúp việc khẽ cười nói: “Tôi là ai, đến lúc đó cô sẽ rõ, yên tâm, tôi không làm hại cô, tôi đang giúp cô đó. Còn nữa, đừng để cho thiếu gia biết chuyện của chúng ta. Thiếu gia sợ nhất là cô hồi phục trí nhớ.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...