Mấy người họ đi đến phòng khách thì thấy chú Trung đang đánh cờ với ông lão.
Ánh mắt bà Nguyễn sáng lên, bước tới tỏ vẻ ấm ức nói với ông lão: “Ba, con có chuyện muốn nói với ba.”
“Chuyện gì vậy?” Nguyễn An Quốc mỉm cười hỏi.
“Con có thể nói chuyện riêng với ba được không?”
Ông lão trầm ngâm một lát rồi phất tay bảo chú Trung: “Chú lui xuống đi.”
“Vâng, lão thái gia.”
Chú Trung ra ngoài, Nhan Duyệt cũng biết điều mà bước lên trên lầu.
Nhưng cô ta không trở về phòng mà đứng lại ở chỗ rẽ trên lầu để nghe lén.
Bà Nguyễn ngồi xuống phía đối diện Nguyễn An Quốc, giọng điệu cân nhắc: “Ba, ba có biết chuyện Thiên Lăng và Vũ Phi đang sống chung không? Bây giờ hai đứa nó đang sống chung, con đã khuyên Thiên Lăng, bảo nó đừng có sống chung với Giang Vũ Phi, nhưng nó không hề nghe lời con. Ba, ba khuyên nó giúp con đi, bây giờ nó không chịu nghe lời con, chỉ chịu nghe lời ba mà thôi.”
Nguyễn An Quốc dựa vào lưng ghế, thản nhiên nói: “Nó không nghe lời con, cũng bởi vì người làm mẹ là con đã khiến nó chán nản.”
Bà Nguyễn bị nói trúng điểm yếu, sắc mặt bà ta hơi cứng ngắc, nếu nói trong lòng không đau khổ thì chỉ là giả dối.
“Ba, con biết là con đã quá đáng. Nhưng con cũng vì muốn tốt cho nó, con cũng biết ba thích Giang Vũ Phi, nhưng mà ba cũng biết là con bé đó đã hai lần dùng thuốc với Thiên Lăng, con bé đã làm những việc như thế, sao chúng ta có thể để nó tiếp tục ở sống chung với Thiên Lăng, như thế không phải là hại Thiên Lăng sao?”
“Ba, bây giờ cả nhà chúng ta đều nhờ cả vào ba đó, Nhan Duyệt đang mang thai con của Thiên Lăng, Thiên Lăng sớm muộn gì cũng phải cho con bé một danh phận. Nó không thể sống cùng Giang Vũ Phi được, chi bằng chúng ta sớm cắt đứt tình cảm này, nếu để tình cảm sâu đậm, sau này muốn cắt đứt cũng không được.”
Nguyễn An Quốc nhắm mắt trầm tư, đúng lúc bà Nguyễn cho rằng ông sẽ gật đầu, ông lại nói: “Việc này ta không quan tâm, ta đã nói ta không bao giờ nhúng tay và chuyện của mấy đứa nó, thì sẽ không bao giờ nhúng tay vào nữa. Ta khuyên con cũng đừng nhúng tay vào nữa, nếu không sự việc sẽ càng trở nên không thể cứu vãn nổi.”
Sắc mặt bà Nguyễn lập tức trở nên khó coi.
Bà ta nghe rõ ý tứ trong lời nói của ba chồng.
Chính bởi vì bà ta luôn nhúng tay vào chuyện của chúng, nên mới ra cơ sự rối rắm như thế này.
Nếu không phải bà ta mang Nhan Duyệt về Nguyễn gia, Nguyễn gia sẽ không lâm vào thế tiến thoái lưỡng nan.
“Ba, con thừa nhận có rất nhiều chỗ con làm không tốt, nhưng mà ba cũng không thể trơ mắt nhìn Thiên Lăng đã sai càng thêm sai được.” Bà Nguyễn ấm ức nói.
Nguyễn An Quốc đau đầu bèn đứng dậy, khoát tay rồi đi mà không nói gì thêm.
Thái độ của ông rất kiên định, chính là không quan tâm đến việc của mấy người bọn họ.
Bà Nguyễn chán nản đỡ trán, rút cuộc đã tạo nghiệt gì cơ chứ.
Một gia đình vốn đang tốt đẹp, giờ đây lại hiu quạnh lạnh lẽo, không có cảm giác của một gia đình chút nào.
Nhan Duyệt đứng trên lầu hừ lạnh một tiếng.
Lão già không quan tâm cũng không sao, cô ta sẽ nghĩ thêm cách chia rẽ bọn họ.
Không phải là Giang Vũ Phi đang mất trí nhớ ư, vậy thì cô ta sẽ nghĩ cách để Giang Vũ Phi hồi phục trí nhớ!
Thật không biết khi khôi phục trí nhớ, Giang Vũ Phi sẽ có phản ứng ra sao…
Nghĩ tới đây, Nhan Duyệt đi xuống lầu, ngồi xuống bên cạnh bà Nguyễn.
Cô ta ôm vai bà Nguyễn, dịu dàng nói: “Mẹ, mẹ đừng buồn, chuyện chưa đến mức không thể cứu vãn được, chúng ta sẽ có cách để Lăng thấy bộ mặt thật của Giang Vũ Phi.”
Bà Nguyễn ngẩng đầu lên, ngạc nhiên hỏi: “Con cũng nghe thấy sao?”
“Vâng.” Nhan Duyệt cúi đầu, nói với đầy vẻ áy náy: “Mẹ, con xin lỗi, con không cố ý đâu.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...