Nhan Duyệt mỉm cười, trong mắt xẹt qua ý cười lạnh lùng.
Có Tiêu Lang giúp đỡ, cô ta cũng không tin cô ta sẽ không có được thứ mình muốn!
---
Tốc độ làm việc của Tiêu Lang rất nhanh, buổi tối ngày hôm đó đã biết được nguyên nhân Giang Vũ Phi và Nguyễn Thiên Lăng ở bên nhau.
Nguyên nhân rất đơn giản, đó chính là Giang Vũ Phi đã mất trí nhớ!
Y tá của bệnh viện nói Giang Vũ Phi bị mất trí nhớ có tính lựa chọn, đã quên những chuyện trong hơn hai năm qua, cho nên cô cũng đã quên luôn Nguyễn Thiên Lăng.
Cũng bởi vì đã quên, cho nên mới có thể chấp nhận anh ta mà không có khúc mắc và ở bên cạnh anh ta như vậy…
Tiêu Lang nghe Địch Sinh báo cáo xong, lông mày nhíu lại thật sâu.
Địch Sinh lo lắng hỏi: "Thiếu gia, bây giờ nên làm gì? Giang tiểu thư mất trí nhớ, chúng ta phải tiếp tục lợi dụng cô ta như thế nào?"
"Câm miệng!" Tiêu Lang lạnh lùng khiển trách một tiếng, anh cảm thấy rất chói tai khi nghe thấy hai từ “lợi dụng” này.
Địch Sinh cũng biết những suy nghĩ trong lòng anh, cùng với thái độ của anh đối với Giang Vũ Phi.
Anh ta sửa lại lời nói: "Chúng ta phải làm như thế nào để nói rõ sự thật cho Giang tiểu thư biết? Thiếu gia, Giang tiểu thư đột nhiên mất trí nhớ, chuyện này rất bất lợi với chúng ta, những chuẩn bị từ trước đều uổng phí."
Địch Sinh là tâm phúc của Tiêu gia, anh ta biết mọi chuyện của Tiêu gia.
Tiêu Lang cũng không dám nói thêm gì trước mặt anh ta, sợ anh ta sẽ báo cáo lại mọi chuyện cho ba anh biết.
"Không sao, cô ấy mất trí nhớ thì chúng ta có thể làm cho cô ấy khôi phục trí nhớ là được."
"Thiếu gia nói đúng! Chỉ là hiện tại Nguyễn Thiên Lăng đi theo cô ta như hình với bóng, muốn tiếp cận Giang tiểu thư cũng rất khó."
"Việc này tôi tự có cách của mình." Tiêu Lang lạnh nhạt khoát tay, ý bảo anh ta không cần nói gì nữa.
Xem ra anh thật sự lại phải hợp tác với Nhan Duyệt lần nữa, người phụ nữ đó nói đúng, anh và cô ta còn rất nhiều việc cần hợp tác.
----
Ban đêm, khu nhà Nguyễn gia.
Nhan Duyệt nhận được điện thoại của Tiêu Lang, lập tức ra khỏi phòng xuống dưới lầu tìm bà Nguyễn.
Bà Nguyễn mới vừa đi dự một buổi tiệc về, bà ta mặc lễ phục sang trọng, tóc búi lên, khuôn mặt được trang điểm kỹ càng.
"Mẹ..." Nhan Duyệt từ trên lầu chạy xuống, sắc mặt rất khó coi, vừa nhìn đã biết là có chuyện gì đó không tốt rồi.
"Có chuyện gì vậy?" Bà Nguyễn khẽ nhíu mày, vội vàng hỏi với vẻ nghi hoặc.
Nhan Duyệt đi đến trước mặt bà ta, lạnh nhạt nói với mấy người giúp việc bên cạnh: "Mấy người lui xuống trước đi."
"Vâng, thiếu phu nhân."
Đợi mấy người giúp việc đi ra ngoài rồi, Nhan Duyệt kéo tay bà Nguyễn, mím môi thấp giọng nói: "Hôm nay con biết được một chuyện, là về Giang Vũ Phi."
Vừa nghe đến cái tên Giang Vũ Phi, vẻ mặt bà Nguyễn liền trở nên khó coi: "Cô ta làm sao?"
"Cô ta lại quay lại! Hơn nữa hiện tại còn ở bên cạnh Lăng nữa, rất nhiều người đều nhìn thấy. Mẹ, sao cô ta cứ như âm hồn bất tán vậy, đã đi rồi, sao bây giờ còn quay về bám lấy Lăng nữa chứ!"
Bà Nguyễn kinh ngạc mở to mắt: "Sao lại có thể như vậy chứ, không phải cô ta đã bỏ trốn rồi sao?"
"Đúng vậy, nhưng cô ta thật sự trở lại rồi." Nhan Duyệt hết sức tủi thân nói: "Con có người bạn hôm qua đi mua quần áo ở trung tâm thương mại, nhưng trung tâm đó bị người ta bao hết rồi, tạm thời không buôn bán. Sau đó cô ấy nghe ngóng mới biết, người đã bao hết cả trung tâm chính là Lăng, anh bao toàn bộ trung tâm, chỉ vì dẫn một người phụ nữ đi mua đồ. Mà người phụ nữ kia họ Giang, chính là Giang Vũ Phi!"
"Thật sao?" Bà Nguyễn hỏi với vẻ khó có thể tin.
Nhan Duyệt gật đầu thật mạnh: "Thật ạ! Mẹ, Lăng lại ở bên cạnh cô ta! Con sợ lần này Giang Vũ Phi trở lại, lại muốn lấy cái gì đó của anh ấy, nếu không thì cô ta sẽ không bỏ trốn rồi lại quay về."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...