Không biết vì sao, khi nghĩ tới có thể là anh đang quan tâm bạn gái cũ, trái tim Giang Vũ Phi lại thấy buồn rầu, khó chịu.
Hai người họ trước kia đã từng là người yêu, làm gì đều là đương nhiên, cô không có lý do gì để xem xét quá khứ của anh.
Nhưng mà trong lòng vẫn rất khó chịu…
“Sao vậy?” Nguyễn Thiên Lăng tắt máy sấy tóc, đứng trước mặt cô hỏi.
Giang Vũ Phi lắc đầu: “Không sao, lược đâu, em muốn chải đầu.”
“Để anh.” Người đàn ông cất máy sấy tóc rồi cầm một chiếc lược sừng trâu tới.
Anh nhẹ nhàng gỡ những lọn tóc rối của cô, không làm đau da đầu cô chút nào.
Giang Vũ Phi thầm nghĩ, không cần biết quá khứ của anh với bạn gái cũ ra sao, ít nhất bây giờ anh chỉ đối xử tốt với một mình cô, vậy là đủ rồi.
Cô chỉ cần anh của hiện tại và tương lai, còn quá khứ của anh thì cô không cần.
Cô không tham lam, cô chỉ không cần thôi.
Sau khi nghĩ thông suốt, tâm trạng của Giang Vũ Phi lại vui vẻ hơn.
“Anh không phải đi làm à? Hôm nay anh ở nhà với em, như thế có làm ảnh hưởng đến công việc của anh không?” Cô quay đầu lại hỏi anh.
Nguyễn Thiên Lăng khẽ vuốt tóc cô, cúi đầu hôn lên trán cô, khẽ cười nói: “Anh định nghỉ phép vài hôm, tạm thời không đi làm.”
“Nghỉ phép?”
“Ừ, để chúc mừng việc chúng ta sống chung, anh muốn nghỉ phép bảy ngày.”
“Việc này cũng đáng để anh nghỉ phép sao?”
“Đương nhiên, đây là chuyện lớn, nhất định phải nghỉ phép. Sau này chúng ta kết hôn, anh sẽ nghỉ phép một tháng, đưa em đi hưởng tuần trăng mật ở nước ngoài.”
Trong lòng Giang Vũ Phi bỗng cảm thấy ngọt ngào.
“Hay là anh đi làm đi. Công ty lớn như vậy cũng cần phải có anh điều hành, anh không đến công ty làm sao được.”
Anh có tình cảm như vậy là đủ rồi, cô không dám để anh nghỉ phép bảy ngày chỉ để ở bên cô.
Nguyễn Thiên Lăng kéo cô đứng dậy, ôm lấy vai cô, đưa cô ra khỏi phòng tắm.
“Hệ thống quản lý của công ty rất hoàn thiện, không cần anh ngày ngày đến điều hành. Có việc gì họ sẽ gọi điện thoại cho anh, công ty sẽ không xảy ra bất kỳ vấn đề gì.”
“…”
“Còn bây giờ, chúng ta đi mua ít đồ thôi, đây là nhà của chúng ta, em cần phải mua thêm rất nhiều thứ, em thích cái gì thì chúng ta mua cái đó.”
Giang Vũ Phi nói một cách khó hiểu: “Em thấy nơi này đã đủ hết rồi mà.”
“Ai nói là đủ, còn thiếu nhiều lắm.”
Nguyễn Thiên Lăng kéo cô ra khỏi phòng ngủ, tiếp tục đưa cô xuống dưới lầu.
“Thiếu cái gì?” Cô thật sự cảm thấy chẳng còn thiếu thứ gì nữa.
Nguyễn Thiên Lăng cúi đầu xuống cắn vành tai cô, thấp giọng nói khẽ: “Còn thiếu áo ngủ của em, áo ngủ của anh, đồ lót của em, đồ lót của anh. Những thứ này đều cần em đích thân đi mua.
Lúc anh nói đến đồ lót, hơi thở dường như cũng nóng bỏng hơn một chút.
Đôi má Giang Vũ Phi ửng hồng, từ hôm qua tới giờ, mặt cô gần như lúc nào cũng ửng hồng.
Đó đều là nhờ anh ban tặng!
“Vũ Phi, trách nhiệm của em rất lớn. Bây giờ em còn biết size của mình không?” Nguyễn Thiên Lăng hỏi cô một cách không đứng đắn, không bỏ qua bất cứ chút ngượng ngùng nào của cô.
Giang Vũ Phi nói một cách không tự nhiên: “Lúc mặc thử sẽ biết…”
Cô cúi gằm mặt xuống nhìn ngực của mình.
Hình như là đã to hơn rất nhiều.
Lúc học đại học, cô vẫn mặc size 36B, nhưng hiện giờ nhìn sao cũng thấy không chỉ là 36B.
“Mặc thử phiền phức lắm, em không biết cũng không sao, anh biết, em mặc size C." Nguyễn Thiên Lăng đột nhiên mở miệng.
Giang Vũ Phi lập tức ho khan vài tiếng, lời anh nói khiến cô nghẹn họng.
Nguyễn Thiên Lăng vỗ nhè nhẹ vào lưng cô, mỉm cười: “Không cần phải ngại, của em có thể to lên một chút, đều là do công lao của anh.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...