Cô hận anh bao nhiêu, cô sẽ biểu hiện toàn bộ ra ngoài.
Hiện tại anh đã đồng ý để cô đi, cô càng không cần phải giả vờ trước mặt anh, nhiều lắm thì không hận anh kịch liệt như vậy nữa.
Nhưng cũng không phải như bây giờ, lạ lẫm mà luống cuống nhìn anh.
Thậm chí còn mang theo một chút ngượng ngùng…
Nguyễn Thiên Lăng giống như lần đầu tiên gặp cô, có chút hồi hộp.
Làm sao đây, đây là lần đầu tiên cô biết đến anh sau khi mất đi trí nhớ, anh phải biểu hiện như thế nào?
Lỡ như anh biểu hiện không tốt, để lại ấn tượng không tốt trong lòng cô thì làm sao?
Yết hầu Nguyễn Thiên Lăng hơi động, hai tay hơi nắm chặt.
Hiện tại anh cảm thấy bản thân giống một tên nhóc ngây ngô vừa tốt nghiệp đến công ty phỏng vấn, thấp thỏm không yên, vừa chờ mong vừa hồi hộp.
Nguyễn Thiên Lăng thầm cười khổ, anh đường đường là chủ tịch của Nguyễn thị.
Có tình huống gì mà anh chưa từng gặp qua.
Nhưng bây giờ, anh lại sợ mất mặt trước mặt một người phụ nữ, lại cảm thấy căng thẳng.
Nguyễn Thiên Lăng cố gắng khiến cho bản thân tỉnh táo trở lại, ánh mắt sâu thẳm của anh che giấu sự thấp thỏm không yên rất tốt.
Bộ dạng anh như vậy, trong mắt Giang Vũ Phi chính là bộ dạng lạnh lùng tàn khốc.
Giang Vũ Phi lại luống cuống hỏi lần nữa: “Rốt cuộc anh có chuyện gì?”
“Thím Lý đi đâu rồi?” Người đàn ông thốt ra.
“Tôi cũng không biết, tôi vừa tỉnh lại đã không nhìn thấy bà ấy.”
Câu tiếp theo nên nói gì?
Nguyễn Thiên Lăng bí từ, xã giao lễ nghi anh học đều đi đâu mất rồi!
Giang Vũ Phi thấy anh không nói lời nào, cô cũng không nói chuyện.
Không khí hơi kỳ lạ, Nguyễn Thiên Lăng sợ hù dọa cô, dịu dàng nói với cô: “Em nghỉ ngơi cho khỏe, anh đi trước. Nếu như thím Lý quay lại, em bảo bà ấy tới tìm anh.”
“Được.” Giang Vũ Phi khẽ thở phào một hơi, đối mặt anh thật đúng là áp lực rất lớn.
Nguyễn Thiên Lăng lưu luyến liếc nhìn cô một cái, quay người đi ra khỏi phòng bệnh.
Anh bước rất chậm, trên mặt không có một tia biểu cảm nào, không nhìn ra bất cứ sự dị thường nào.
Nhưng vừa về tới phòng bệnh, anh liền không nhịn được mà cong khóe miệng lên, không nhịn được mà mỉm cười.
Cô mất trí nhớ, thế mà cô lại mất trí nhớ!
Đây là ông trời đang đền bù tổn thất cho anh, cho anh cơ hội làm lại sao?
Vốn dĩ cho rằng bọn họ sẽ không thể nào có khả năng nữa, nhưng cô lại đột nhiên quên đi những chuyện đã qua.
Quên đi những chuyện anh đã làm hại đến cô, quên đi cô đã hận anh như thế nào, quên đi tất cả những gì giữa bọn họ.
Cô sẽ không bao giờ hận anh, bài xích anh nữa.
Hiện tại cô là Giang Vũ Phi hoàn toàn mới, có phải là anh có thể thử tiếp cận cô, thay đổi cái nhìn của cô đối với anh không?
Thậm chí… Anh còn có thể theo đuổi cô một lần nữa, ở bên cô một lần nữa sao?
Nghĩ đến những điều này, trong lòng Nguyễn Thiên Lăng vừa kích động lại vô cùng hưng phấn.
Dù cô mất trí nhớ, hoàn toàn quên đi con người này của anh, điều đó khiến cho anh thấy rất buồn.
Nhưng anh cũng không ngại cô quên đi tên khốn là anh trong quá khứ.
Nói thật, anh cũng muốn quên đi bản thân trong quá khứ, bởi vì anh phát hiện anh thật sự quá khốn nạn!
Cô quên đi cũng tốt, không những bởi vì cô sẽ không bao giờ đau khổ nữa, cũng là bởi vì anh có thể cố gắng một lần nữa.
Nguyễn Thiên Lăng ở trong phòng bệnh đi tới đi lui, tâm trạng vẫn luôn kích động, làm sao cũng không bình tĩnh được.
Trước tiên anh nên tìm bác sĩ hỏi tình hình của cô một chút.
Đúng, tìm bác sĩ!
Nguyễn Thiên Lăng ra lệnh một tiếng, mấy bác sĩ chủ trị cho Giang Vũ Phi đi vào phòng bệnh của anh rất nhanh.
Anh tìm hiểu tình hình từ họ, mới biết Giang Vũ Phi không phải là mất tất cả trí nhớ.
Cô chỉ quên đi chuyện xảy ra hai năm qua, phàm là những chuyện về anh cô đều quên hết.
Nghe bác sĩ báo cáo, trong lòng Nguyễn Thiên Lăng rất hụt hẫng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...