Nguyễn Thiên Lăng ngồi bên cạnh cô, kéo tấm chăn lụa mỏng phủ lên người cô, dịu dàng hỏi cô: “Mệt không? Mệt thì nhắm mắt ngủ đi.”
“Anh định giam giữ tôi ở đây mãi mãi thật sao?”
“Đương nhiên không phải.” Nguyễn Thiên Lăng lập tức phủ nhận.
Giang Vũ Phi ngồi dậy, tâm trạng kích động khó giấu được: “Vậy khi nào anh mới thả tôi? Nguyễn Thiên Lăng, tôi không hề nợ anh cái gì cả, anh không có quyền làm hại tôi!”
Ánh mắt Nguyễn Thiên Lăng thâm trầm, nhếch môi khinh thường: “Anh tốt với em như vậy, em lại bỏ thuốc anh, còn bỏ trốn. Em nợ anh quá nhiều, có lẽ cả đời này cũng không trả hết.”
“Tôi không yêu cầu anh phải tốt với tôi, tôi cũng không cần anh tốt với tôi! Vì sao anh tốt với tôi, tôi sẽ phải chấp nhận anh? Vậy thì có phải tất cả tôi đều phải chấp nhận những người đàn ông đối xử tốt với tôi không? Được, dù tôi phải chấp nhận những người đàn ông tốt với tôi, nhưng tại sao tôi phải chấp nhận anh? Người khác không làm tổn thương tôi giống như anh, tôi hoàn toàn có tư cách chấp nhận người khác chứ không chấp nhận anh!”
“Còn nữa, anh đối xử tốt với tôi sao? Lúc thích thì anh bố thí cho tôi chút tình thương, lúc không thích thì anh đối xử tàn nhẫn vô tình. Xin lỗi, tôi không bao dung đến mức quên những tổn thương anh đã gây ra cho tôi, tôi cũng sẽ không ngu ngốc đến mức chấp nhận loại đàn ông như anh!”
“Anh là kẻ không có tự trọng. Lúc tôi yêu anh thì anh không yêu tôi, tôi không yêu anh thì anh lại đối xử tốt với tôi. Lúc Nhan Duyệt bỏ đi thì anh nhớ cô ta, Nhan Duyệt trở về thì anh lại không cần cô ta. Loại đàn ông như anh không bao giờ hiểu được như thế nào là yêu, còn tôi cũng sẽ không thể nào yêu loại đàn ông như anh, đặc biệt là loại dã thú chỉ biết cướp đoạt, hoàn toàn không biết tôn trọng là gì như anh!
“Bốp…”
Nguyễn Thiên Lăng tức giận cho cô một cái tát.
Giang Vũ Phi nghiêng đầu, cảm thấy bên má nóng rát.
Sức lực của anh không quá lớn, hiển nhiên là trong khoảnh khắc đánh cô đã rút bớt đi rất nhiều sức lực, nhưng do quán tính nên tay anh vẫn tát vào mặt cô.
Đây là lần đầu tiên Giang Vũ Phi bị đàn ông cho ăn tát, mà lại là Nguyễn Thiên Lăng.
Cô quay đầu lại, đôi mắt lạnh lùng nhìn anh: “Anh hả dạ chưa? Chỉ cần anh thả tôi đi, anh đánh bao nhiêu cũng được!”
Nguyễn Thiên Lăng nắm chặt bàn tay, gân xanh nổi lên chằng chịt trên mu bàn tay.
Nếu không phải vì quá tức giận, anh cũng sẽ không mất lý trí mà đánh cô.
Đánh xong anh liền cảm thấy hối hận, anh chưa từng đánh phụ nữ bao giờ, vậy nhưng anh lại đánh cô…
Cú tát này có ảnh hưởng rất lớn với anh, đối với anh mà nói cô là người phụ nữ rất quan trọng.
Nguyễn Thiên Lăng thật sự hận không thể để cô đánh lại, nhưng anh đã đánh rồi, hối hận cũng không có ích gì.
“Giang Vũ Phi, em là người đầu tiên chà đạp lên tấm lòng thành của anh.” Không biết tại sao, đột nhiên anh lại nói ra một câu như vậy.
Đôi mắt Giang Vũ Phi lóe sáng, từ từ nói: “Như thế thì anh nên hận tôi, ghét tôi mới phải.”
Sau đó tránh xa tôi ra, đừng bao giờ gặp tôi nữa.
“Đúng vậy, hiện tại anh rất hận em, không phải em muốn biết khi nào anh không nhốt em nữa sao? Anh nói cho em biết, chờ đến khi em không còn bỏ trốn, anh sẽ không nhốt em nữa!” Nói xong, anh xoay người nhanh chóng bỏ đi.
Anh nói chờ đến khi cô không còn bỏ trốn thì sẽ không nhốt cô nữa.
Không bỏ trốn là có ý gì?
Là cam tâm tình nguyện ở lại, hay mất đi bản năng chạy trốn, biến thành một con rối chỉ biết nghe lời?
Đáp án chắc chắn là vế sau.
Cánh cửa bị đóng lại rất mạnh, Giang Vũ Phi hoảng hốt nhảy tới, kéo cửa ra.
Cửa đã bị khóa, cô làm thế nào cũng không mở ra được.
Giang Vũ Phi xoay người chạy ra ban công, kéo rèm cửa sổ lên, cô hoàn toàn tuyệt vọng khi nhìn thấy lưới phòng hộ lạnh như băng ở bên ngoài.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...