“Dạ, cháu biết rồi.” Giang Vũ Phi gật đầu nói.
“Tính khi nào thì đi?”
“Cháu cũng không biết, chắc khoảng hai ngày nữa.”
“Được, mai bà làm cho cháu một bữa thật ngon, nhân lúc có thời gian rảnh rỗi cháu cũng đi dạo một chút, phong cảnh trong thị trấn chúng ta cũng rất đẹp.”
“Dạ.” Giang Vũ Phi cười gật đầu.
Rửa mặt đánh răng xong trở lại phòng ngủ, cô gửi cho Tiêu Lang một tin nhắn, nói dự định hai ngày nữa sẽ đi.
Tiêu Lang trả lời cô, nói anh sẽ cho người nhanh chóng sắp xếp, cô có thể đi bất cứ lúc nào.
Giang Vũ Phi cảm thấy mình không nên làm phiền anh quá nhiều, cô nghĩ thầm, khi nào tới địa điểm tiếp theo, sẽ bảo người của anh trở về.
Lâu như vậy rồi mà Nguyễn Thiên Lăng cũng không tìm được cô, chắc là cả đời này cũng sẽ không tìm được đâu.
Cung Thiếu Huân về đến nhà, đi vào liền thấy chị gái và cháu gái nhỏ đang chơi ở phòng khách.
Nhìn thấy anh về, Chân Chân mặc váy công chúa màu trắng nhanh chân chạy về phía anh ta: “Cậu, cậu đã về rồi!”
Cung Thiếu Huân cúi xuống bế cô bé, cố ý trêu chọc: “Chân Chân nhà chúng ta sao lại béo lên rồi, nặng quá, cậu cũng bế không nổi nữa.”
“Hứ, cháu là cao lên, không phải là béo lên.”
“Vậy ư? Nhưng sao cậu nhìn cháu vẫn lùn như vậy, mau lại đây so thử, xem có cao đến đùi cậu hay không.” Anh ta đặt cô bé xuống đất, còn chưa so cũng có thể thấy rõ cô bé chưa cao đến đùi anh ta.
“Ghét cậu!” Chân Chân làm mặt quỷ với anh ta, chạy về bên mẹ làm nũng.
“Em bớt trêu chọc nó đi nếu ngày nào đó nó vì giảm béo mà không ăn cơm, chị sẽ hỏi tội em.” Cung Mỹ ôm con gái, hung hăng cảnh cáo cậu em trai ham chơi.
Cung Thiếu Huân nhếch miệng cười vui vẻ, anh ta ngồi xuống ghế sofa, người làm pha cho anh ta một ly trà đem tới: "Nhị thiếu gia, hôm nay cậu lại đi gặp người tình trong mộng của cậu sao?"
Cung Mỹ hơi nhướn mày, nghi ngờ nhìn anh ta: “Người tình trong mộng gì? Em có bạn gái?”
“Vẫn chưa đâu, người ta còn chưa nhận lời em.”
“Phải không đó, không phải trước giờ em vẫn tự xưng là mình có sức hấp dẫn vô địch hay sao? Sao ngay cả con gái cũng không cưa được?” Cung Mỹ túm được cơ hợi liền trêu chọc anh ta.
Cung Thiếu Huân không hề khiêm tốn chút nào liền gật đầu: “Người đàn ông có sức hấp dẫn vô địch như em, chẳng lẽ không cưa đổ được một cô gái hay sao? Chị cứ chờ mà xem, em sẽ dốc hết sức cưa đổ cô ấy.”
“Có thật không?” Cung Mỹ hiểu rất rõ cậu em trai này, nhìn anh ta như vậy là biết anh ta thật sự nghiêm túc.
“Lần này là nghiêm túc, chính là cô ấy, không thay đổi.” Trong đôi mắt bất cần đời của Cung Thiếu Huân hiếm khi xuất hiện thần sắc nghiêm túc như vậy.
Cung Mỹ cười trêu chọc con gái: "Cục cưng, cậu con muốn tìm một mợ út cho con kìa."
“Mợ út ở đâu?”
“Hỏi cậu con xem.”
“Cậu, mợ út ở đâu? Cháu muốn gặp mợ út?”
Cung Thiếu Huân bất giác sờ sờ túi quần, mới nhớ ra anh mới đưa cho Tiêu Vũ cái móc khóa, lại nhớ tới lời Tiêu Vũ đã dặn, anh đành phải thôi.
“Cô ấy rất bảo thủ, không cho em đem theo ảnh của cô ấy. Đợi em theo đuổi được cô ấy rồi, nhất định sẽ dẫn tới gặp mọi người đầu tiên.”
Cung Mỹ chú ý tới động tác của anh ta, liếc mắt nhìn con gái: “Trong túi quần cậu con có hình của mợ út kìa.”
Chân Chân lập tức nhào tới: “Cậu, cháu muốn xem hình!”
“Không có, thật sự không có.”
“Không được, cháu muốn xem, cậu không cho cháu xem cháu sẽ khóc đấy.” Chân Chân dụi dụi mắt, trong mắt ngay cả một giọt nước mắt cũng không có.
“Cục cưng, thật sự là không có.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...