Cô bỏ nhà đi, đối với cô mà nói ngôi nhà kia không có chút ấm áp nào cả, cô biết cô không thuộc về gia đình đó.
Nhưng cô cũng không nỡ bỏ đi, cô rất hy vọng nơi ấy có thể trở thành gia đình thật sự của cô, nhưng mà cô biết điều đó vĩnh viễn cũng không có khả năng xảy ra.
Nếu đã không nỡ bỏ đi, cũng chỉ có thể tạm thời cách xa, dù sao cũng không cần kìm nén bản thân mỗi ngày.
Một đêm yên tĩnh đi qua, buổi sáng Giang Vũ Phi thức dậy đi ra khỏi phòng ngủ, đã nhìn thấy Cung Thiếu Huân mặc áo len mỏng màu xám nhạt, quần jean, cách ăn mặc thoải mái như ở nhà, nhẹ nhàng khoan khoái đứng gọi điện thoại ngoài ban công.
Nghe thấy tiếng cô đi ra, anh ta quay đầu lại làm một động tác chào cô, lại quay người tiếp tục nói chuyện.
Giang Vũ Phi nghĩ thầm anh ta đến sớm thật.
Cô liếc anh ta một cái, sau đó đi phòng tắm rửa mặt đánh răng, lúc đi ra ngoài, thấy Cung Thiếu Huân vẫn còn đang gọi điện thoại.
"Bảo bối, cháu cũng muốn đi xem trận đấu sao?" Cung Thiếu Huân dùng giọng điệu cưng chiều trò chuyện với người ở đầu dây bên kia.
Giang Vũ Phi rất quen thuộc từ bảo bối có ý gì, Nguyễn Thiên Lăng rất thích gọi mấy cô người tình của anh ta là bảo bối.
Cô cúi đầu đi qua bên cạnh Cung Thiếu Huân, người đàn ông đột nhiên túm lấy tay cô, ý bảo cô đừng đi vội.
"Được rồi, ngày mai chúng ta cùng đi. Ừ, cứ như vậy nha, bảo bối, nào, hôn cậu một cái để tắt điện thoại nào… Moa, cục cưng, cậu cũng yêu cháu." Cung Thiếu Huân mỉm cười tắt điện thoại, trong mắt toàn là thần sắc dịu dàng.
"Bỏ tay ra." Giang Vũ Phi khẽ giằng tay ra, Cung Thiếu Huân cũng không kiên trì, buông tay cô ra.
Giang Vũ Phi mặt lạnh liếc anh ta một cái, nghĩ thầm sao đàn ông trên đời này ai cũng giống nhau vậy, tán tỉnh người khác khắp nơi, tất cả đều có cái tính như vậy.
"Tiêu Vũ, em đừng hiểu lầm, vừa rồi là anh đang nói chuyện với công chúa nhỏ nhà anh thôi." Cung Thiếu Huân biết cô hiểu lầm, vội vàng giải thích với cô.
"Con gái của anh?" Giang Vũ Phi càng ngạc nhiên hơn. Thật ra cô không có hứng thú với chuyện của Cung Thiếu Huân, chỉ là không ngờ rằng anh còn trẻ như vậy mà đã có con rồi.
Cung Thiếu Huân dở khóc dở cười: "Là con gái của chị anh, năm nay tròn bốn tuổi, là một công chúa nhỏ rất đáng yêu. Lại đây, anh cho em xem ảnh của con bé."
"Không cần." Cô không có hứng thú với những thứ này, cô muốn đi, nhưng Cung Thiếu Huân kéo cô lại không chịu cho cô đi, nhất định muốn cho cô xem cô công chúa nhà anh ta.
Anh tìm kiếm ảnh trong thư viện điện thoại, đưa di động đến trước mặt cô.
"Nhìn xem, rất đáng yêu đúng không?"
Giang Vũ Phi vừa nhìn thấy liền sửng sốt.
Bé gái trong ảnh không phải Chử Chân Chân thì là ai!
Là bé gái mấy tháng trước cô quen ở thành phố H!
Giang Vũ Phi kinh ngạc nhìn về phía Cung Thiếu Huân, nghĩ thầm mẹ Chân Chân tên là Cung Mỹ, Cung Thiếu Huân cũng họ Cung.
Như vậy chị gái của anh ta chính là Cung Mỹ!
Giang Vũ Phi không ngờ thế giới lại nhỏ như vậy, cô quen biết cả nhà Cung Mỹ không nói, tại một nơi ở xa như thành phố D, cô còn có thể quen biết em trai Cung Mỹ, Cung Thiếu Huân.
"Cô bé tên là gì?"
"Chử Chân Chân. Tiêu Vũ, ngày mai anh tham gia thi đấu, Chân Chân sẽ đi xem, em cũng đi cùng đi." Đây mới là mục đích anh ta giữ cô lại, không cho cô đi.
"Chị gái và anh rể anh cũng đi, họ đều rất nhiệt tình, họ sẽ rất vui nếu gặp em đấy."
"Anh nhắc tới tôi với họ sao?" Sắc mặt Giang Vũ Phi thoáng chốc đã trắng bệch.
Cung Thiếu Huân thấy dáng vẻ cô như vậy, vội lắc đầu giải thích: "Không, anh không nói gì về em cả! Em yên tâm, anh sẽ không giới thiệu lung tung về quan hệ của chúng ta đâu."
Đây không phải trọng điểm, trọng điểm là không thể để cho bọn họ biết cô chính là Giang Vũ Phi được.
Giang Vũ Phi nghĩ đến cái móc chìa khóa của Cung Thiếu Huân, cô mím môi nói: "Cung Thiếu Huân, anh có thể đồng ý với tôi một việc không?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...