“Cô ấy không sao, chỉ là khoảng thời gian trước có ra ngoài du lịch, nói muốn đi du lịch khắp thế giới, đoán chừng phải một thời gian ngắn nữa mới trở về.”
Vương Đại Trân thở phào một hơi: “Mẹ còn tưởng con bé bị làm sao. Nhưng đứa trẻ này cũng thật là, nói đi du lịch là đi du lịch, cũng không nói với mẹ một tiếng…”
“Con còn có việc, con đi trước đây.” Nguyễn Thiên Lăng thản nhiên nói, sau đó khởi động xe định rời đi.
“Con đi làm việc của con đi, nếu Vũ Phi trở lại, con bảo con bé về nhà một chuyến.”
“Được, con biết rồi.” Nguyễn Thiên Lăng đáp lại một tiếng, lái xe rời đi.
“Mẹ, tình cảm của chị và anh rể không tốt sao?” Tôn Hạo nghiêng đầu nghi hoặc hỏi mẹ.
“Đừng đoán mò! Tình cảm của chúng tốt hay không mà con không biết sao.”
“Con thì cảm thấy tình cảm của họ không tốt!” Tôn Hạo còn nhớ chuyện lần đó Giang Vũ Phi bảo cậu đi mua thuốc ngủ.
Lúc ấy Giang Vũ Phi đã tiết lộ với cậu, chuyện tình cảm của cô và Nguyễn Thiên Lăng không tốt, cho nên cậu vẫn luôn nhận định tình cảm của chị gái và anh rể không tốt.
“Con nghĩ nhiều đó thôi! Được rồi, nhanh về nhà đi.”
Vương Đại Trân kéo con trai đi về phía cư xá, nhưng trong mắt bà không giấu được vẻ lo lắng, bà cứ cảm thấy chuyện Vũ Phi ra ngoài du lịch không đơn giản như vậy.
---
Giang Vũ Phi vừa bưng một chậu huệ lan đặt lên xe ba gác, hai cậu thanh niên cao gầy đã chạy tới, luôn miệng gọi cô là chị dâu.
“Chị dâu, chị đừng động vào, những việc nặng này để cho em làm!”
“Chị dâu, chị đi nói chuyện với nhị thiếu đi, có việc gì cứ căn dặn chúng em đi làm.”
Hai cậu thanh niên này, một người là Tóc Vàng A Tinh, một người đeo năm sáu cái khuyên tai bên tai phải là A Thành.
Mấy ngày nay, mỗi ngày Cung Thiếu Huân đều sẽ đến báo cáo, hai người bọn họ cũng đi theo.
Sau đó Cung Thiếu Huân sẽ ngồi trong sân không đi, coi nơi này như nhà mình, A Tinh và A Thành tranh nhau làm việc, cái gì cũng không cho cô làm.
Cô có từng đuổi bọn họ, đuổi bọn họ đi, ngày hôm sau bọn họ lại tiếp tục đến.
Cuối cùng cũng không biết Cung Thiếu Huân mua chuộc bà Tiết như thế nào, bà Tiết rất thích anh ta, cô không mở cửa cho bọn họ, bà Tiết liền đi mở cửa.
Mỗi lần còn quở trách cô, nói: “Tiêu Vũ à, Thiếu Huân là bạn của cháu, sao cháu có thể nhốt bạn của mình ở ngoài cửa vậy, như thế rất không lịch sự.”
Giang Vũ Phi im lặng, cô và Cung Thiếu Huân vốn dĩ không quen, bọn họ đâu phải bạn bè.
Nhưng mặc kệ cô giải thích như thế nào, bà Tiết đều sẽ cười tủm tỉm nói: “Bà cũng trải qua tuổi trẻ, chút chuyện đó của mấy thanh niên các cháu, bà cũng biết. Được rồi, cháu không cần giải thích, giải thích chính là đang che giấu đó.”
Cuối cùng Giang Vũ Phi cũng không có sức lực để nói gì, cũng may mỗi lần Cung Thiếu Huân tới đều chỉ là chỉ huy A Tinh và A Thành làm việc giúp họ, cũng không làm gì, nói gì, cho nên cô cũng không quá ghét anh ta.
Giang Vũ Phi thấy hai người bọn họ đặt chậu hoa vào trong xe ba gác, cô lịch sự nói tiếng cám ơn, nắm tay vịn của xe ba gác, muốn đạp xe đi.
“Chị dâu, chị đừng động vào! Để em, em sức lớn, để em đi giao hoa.” A Tinh đưa tay giành lấy, nhanh chóng ngồi lên xe, A Thành ở phía sau đẩy xe, hai người hợp lực lái xe đi.
Giang Vũ Phi không cản được sự nhiệt tình của bọn họ, nhưng để cho bọn họ tới làm việc, cô vẫn cảm thấy có chút ngại ngùng.
“Bà nói hết gạo hết đồ ăn, bảo chúng ta đi siêu thị mua.” Cung Thiếu Huân đẩy Harley đến trước mặt cô, ngồi lên, ra hiệu bảo cô cũng leo lên ngồi.
“Tôi có thể tự đi.” Giang Vũ Phi lạnh nhạt từ chối.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...