Nguyễn Thiên Lăng phát hiện uống trà vào, chẳng những không tỉnh táo mà lại càng buồn ngủ hơn. Còn nửa tiếng nữa mới đến giờ anh thức dậy, anh nằm xuống ngủ tiếp.
Giang Vũ Phi ăn mặc chỉnh tề đi ra khỏi phòng tắm, nhìn thấy Nguyễn Thiên Lăng ngủ rất sâu, cô cầm lấy túi xách đã chuẩn bị xong, nhẹ nhàng mở cửa đi ra ngoài.
Dưới lầu, thím Lý đã chuẩn bị xong xuôi hết rồi, thím Lý đề nghị để tài xế đưa họ đi, Giang Vũ Phi từ chối, chọn gọi xe taxi.
Xe taxi đi đến trước một nhà vệ sinh công cộng, Giang Vũ Phi kêu tài xế dừng xe, cô nói với thím Lý là cô đau bụng, nói bà đợi cô một lát.
Thím Lý đứng ở cửa ra vào nhà vệ sinh công cộng đợi cô, Giang Vũ Phi đi vào không bao lâu thì có người phụ nữ trung niên ăn mặc xuề xòa từ bên trong đi ra.
Thím Lý không liếc nhìn bà ta một cái, đợi được mười phút, bà đi đến cửa nhà vệ sinh khẽ hỏi: "Cô Giang, cô sao rồi?"
"Chờ thêm một lát." Giọng nói của Giang Vũ Phi từ trong phòng truyền ra.
Thím Lý lại tiếp tục chờ. Qua mười lăm phút, bà lại đến hỏi, cũng nhận được câu trả lời tương tự.
Thím Lý tưởng rằng Giang Vũ Phi ăn phải gì đó bị đau bụng, cứ một mình đứng ở cửa lẩm bẩm, nói lát nữa đưa cô đi bệnh viện kiểm tra chút.
Bà nói rất nhiều, nhưng Giang Vũ Phi lại không nói một tiếng.
Thím Lý biết cô không thích nói chuyện, cũng không để bụng việc cô im lặng.
Mà lúc này, Nhan Duyệt lái xe đi vào chỗ ở của Nguyễn Thiên Lăng.
"Cô Nhan, thiếu gia còn đang ngủ, cô không thể đi lên!" Người làm sốt ruột muốn ngăn cô ta lại, có điều Nhan Duyệt là ai chứ, trừ Nguyễn Thiên Lăng ra, ai có thể ngăn cô ta.
"Tránh ra! Sao nào, thiếu gia nhà cô với Giang Vũ Phi còn đang ngủ, sợ tôi đi quấy rầy bọn họ sao?" Gương mặt Nhan Duyệt lạnh lùng, dáng vẻ ác liệt khiến người khác không dám đắc tội.
"Không phải, cô Giang đã đi ra ngoài, thiếu gia vẫn chưa thức dậy."
"Trước nay thiếu gia nhà các người đều là 7 giờ thức dậy, hiện tại cũng 8 giờ rưỡi rồi, anh ấy còn chưa dậy, cô không sợ anh ấy bị bệnh sao?"
"Thiếu gia đã thông báo, nói hôm nay cậu ấy rất mệt, định nghỉ ngơi một ngày, cho nên hiện tại mới chưa dậy." Người làm giải thích, thật ra lời này là Giang Vũ Phi nói.
Trước khi đi, cô dặn người làm đừng đi quấy rầy Nguyễn Thiên Lăng. Nói là anh dặn, hôm nay anh cần nghỉ ngơi một ngày, không ai được đi quấy rầy anh.
Người làm không nghi ngờ gì, đương nhiên là Giang Vũ Phi nói cái gì thì tin cái đó.
Khóe miệng Nhan Duyệt nhếch lên một nụ cười lạnh không rõ ý nghĩa, cô ta đẩy người làm ra, đi nhanh lên lầu.
Đẩy cửa phòng ngủ ra, cô ta đi đến bên cạnh giường, đôi mắt bình tĩnh nhìn Nguyễn Thiên Lăng ngủ say…
Một lát sau, Nhan Duyệt hoảng hốt chạy ra khỏi phòng ngủ.
“Người đâu, Nguyễn Thiên Lăng bị bệnh rồi, nhanh đưa anh ấy đi bệnh viện!”
Thím Lý đứng lâu đến nỗi đã tê cả chân, bà ngồi xổm xuống, xoa bắp chân: “Cô Giang, cô chưa xong sao? Có phải cảm thấy không khỏe không?”
“Chờ thêm một lát.” Quay qua quay lại, Giang Vũ Phi vẫn nói câu này.
Lông mày thím Lý hơi nhíu lại, cảm thấy có gì đó rất lạ: “Cô Giang, buổi trưa cô muốn ăn gì?”
"…"
“Cô Giang, thiếu gia gọi điện thoại cho cô, bây giờ cô có muốn nghe máy không?”
“Chờ thêm một lát.”
Thím Lý đi vào nhà vệ sinh, nhẹ nhàng gõ cửa: “Cô Giang, cô mở cửa một chút, tôi đưa điện thoại di động cho cô.”
“Chờ thêm một lát.”
Sắc mặt thím Lý thay đổi, bà ra sức đập cửa: “Cô Giang, cô có ở đấy không? Cô mở cửa ra, để tôi xem cô có ở đó không!”
Người bên trong không trả lời bà, bất kể bà có gọi như thế nào, bên trong đều không có âm thanh, thím Lý hoàn toàn xác định Giang Vũ Phi đã xảy ra chuyện.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...