“Thuốc là thuốc mê, uống vào có thể làm cho người ta ngủ mê man 16 tiếng đồng hồ, không có bất kỳ nguy hiểm gì. Nếu em muốn đi, bất cứ lúc nào cũng có thể nói với anh một tiếng, thuốc này là chuẩn bị cho Nguyễn Thiên Lăng.”
Xóa bỏ tin nhắn, cô giấu kĩ điện thoại di động, nắm gói thuốc trong tay suy nghĩ thật lâu.
Lần trước chạy trốn, cô bỏ thuốc Nguyễn Thiên Lăng, lần này lại phải bỏ thuốc sao?
Lần trước bỏ thuốc thiếu chút nữa đã hại đến tính mạng anh, cô không dám bỏ thuốc anh lại lần nữa.
Nhưng Tiêu Lang đưa thuốc cho cô, đã nói nhất định phải bỏ thuốc Nguyễn Thiên Lăng mới có thể giúp cô rời đi. Nếu như muốn chạy trốn thì chỉ có thể bỏ thuốc anh, nếu không sẽ không có cơ hội chạy thoát.
Nội tâm Giang Vũ Phi giằng xé, không biết có nên làm như vậy không.
Cô còn rất lo lắng loại thuốc Tiêu Lang đưa cho cô có độc tính.
Ánh mắt Giang Vũ Phi hơi sáng lên, đi lấy một ly nước đến, sau đó chia thuốc thành hai phần, một phần gói kỹ lại, một phần hòa tan vào trong nước, sau đó cô tự uống hết.
Tối hôm đó, Nguyễn Thiên Lăng không trở lại, sáng ngày hôm sau anh mới trở lại thay quần áo.
Lúc anh đi vào phòng ngủ, Giang Vũ Phi vẫn còn đang ngủ, giấc ngủ rất sâu.
Nguyễn Thiên Lăng không quấy rầy cô, thay quần áo xong liền đến công ty. Đến giờ cơm trưa, thím Lý lên lầu gõ cửa gọi cô ăn cơm, gõ vài lần vẫn không có người đáp lại.
Thím Lý đẩy cửa đi vào, tới gần bên giường, khẽ gọi cô vài tiếng, cô vẫn không đáp lại.
Thím Lý thấy sắc mặt cô bình thường, chỉ là ngủ quá say, liền rời khỏi phòng ngủ không quấy rầy cô nữa.
Giấc ngủ này, Giang Vũ Phi ngủ một mạch đến chiều mới tỉnh lại.
Sau khi tỉnh lại tinh thần cô rất tốt, không có một chút cảm giác khó chịu nào. Cô lấy chính mình làm thí nghiệm, chứng nhận thuốc Tiêu Lang đưa cho cô không có vấn đề.
Như vậy thì cô có thể đi rồi.
Giang Vũ Phi lén gửi tin nhắn cho Tiêu Lang, nói cô không có giấy tờ tùy thân, cho dù có chạy thoát nhưng làm gì cũng khó.
Tiêu Lang trả lời cô rằng tất cả đã có anh, cô không cần lo lắng gì hết.
“Em nhận sự trợ giúp của anh, thế nhưng em không có bất kỳ vật gì có thể báo đáp anh.”
“Anh không cần em báo đáp gì cả, anh giúp em, chỉ là hy vọng em có thể hạnh phúc.”
Giang Vũ Phi xem tin nhắn, cất điện thoại, sau đó chờ đợi ngày có thể bỏ trốn.
Cô không có ý định mang đi bất kỳ vật gì, chỉ đem đi mười một ngàn Nguyễn Thiên Lăng cho cô. Sau khi chạy thoát, có lẽ số tiền kia đủ cho cô dùng một thời gian ngắn, sau đó cô sẽ tìm việc làm, nuôi sống bản thân.
Tâm trạng Giang Vũ Phi mỗi ngày đều thấp thỏm không yên, và cũng tràn ngập hy vọng.
Rất nhanh thôi là cô sẽ có thể rời khỏi Nguyễn Thiên Lăng, lần này sau khi chạy thoát, cô sẽ không bao giờ quay trở lại nữa.
Tiêu Lang chuẩn bị xong rất nhanh, có thể đưa cô đi bất cứ lúc nào, giúp cô rời khỏi Nguyễn Thiên Lăng.
Chỉ cần cô bỏ thuốc Nguyễn Thiên Lăng, không để anh phát hiện điều gì, bọn họ sẽ có đủ thời gian đưa cô đi.
---
Lúc Giang Vũ Phi đi xuống lầu, nhìn thấy thím Lý đang bưng trà lên lầu.
Cô chặn đường thím Lý: “Đưa cho Nguyễn Thiên Lăng sao?”
“Đúng vậy.” Thím Lý gật gật đầu cười nói: “Buổi tối lúc làm việc thiếu gia đều uống một ly trà để tinh thần tỉnh táo. Thiếu gia không thích uống cà phê, uống trà cũng tốt cho cơ thể.”
“Đưa cho tôi đi, tôi tìm anh ta có việc, tiện đường đưa cho anh ta.” Giang Vũ Phi giơ tay ra, tất nhiên thím Lý cũng giao khay trà cho cô.
Cô quay người lên lầu, đi đến cửa thư phòng, gõ gõ cửa.
“Vào đi.” Bên trong truyền ra tiếng Nguyễn Thiên Lăng.
Giang Vũ Phi đẩy cửa đi vào, Nguyễn Thiên Lăng thấy là cô, ngạc nhiên nhướn mày. Anh đang làm việc bằng máy tính, lúc này cũng không bận, tư thế nhàn nhã ngồi dựa vào thành ghế.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...