“Chính là giấy đăng ký kết hôn. Hai người vốn dĩ không ly hôn, ông ta luôn lừa gạt hai người, giấy chứng nhận ly hôn đưa cho hai người cũng là giả! Vũ Phi, anh biết em luôn rất mong muốn thoát khỏi Nguyễn gia. Khi đó anh không thể đính hôn với em, bởi vì em là người đã kết hôn. Nhưng anh cũng không thể nói sự thật với em, anh không đính hôn với em đã làm em tổn thương, lại nói sự thật cho em biết, anh sợ em sẽ không tiếp nhận nổi…”
“Anh nói bậy! Em đã sớm ly hôn với anh ta, em cũng đã lấy được giấy chứng nhận ly hôn! Nếu như em không ly hôn với anh ta, làm sao anh ta có thể đính hôn với Nhan Duyệt!” Giang Vũ Phi xúc động phản bác.
Tiêu Lang trầm giọng nói: “Là thật, không tin thì các người cứ đến hỏi ông ta.”
Giang Vũ Phi kinh ngạc, đẩy Nguyễn Thiên Lăng ra rồi lao ra ngoài.
Nguyễn Thiên Lăng tiến lên túm lấy tay cô, trầm giọng nói: “Em ở yên trong nhà, anh đi hỏi!”
“Thả tôi ra, tôi muốn tự đi hỏi!”
“Nghe lời anh đi!” Nguyễn Thiên Lăng ôm người cô, cưỡng chế đưa cô về phòng khách, Tiêu Lang bị người làm ở đây mời ra ngoài, không cho phép anh tiếp tục ở lại.
Giang Vũ Phi không giãy giụa, Nguyễn Thiên Lăng ôm cô lên lầu, thả cô lên giường.
Anh ngồi xổm xuống trước mặt cô, cầm chặt tay cô nói khẽ: “Lát nữa anh sẽ đi hỏi, hỏi xong sẽ nói cho em biết kết quả.”
Giang Vũ Phi cắn môi không nói, trong mắt đã có nước mắt.
Cô kính trọng ông nội nhất, tại sao lại đối xử với họ như vậy. Nếu như cô thật sự không ly hôn với Nguyễn Thiên Lăng, nếu vậy thì cô phải làm sao?
Cô dùng tất cả biện pháp mới có thể ly hôn với Nguyễn Thiên Lăng, tưởng rằng thực sự đã ly hôn, nhưng bây giờ Tiêu Lang lại nói với cô, cô và Nguyễn Thiên Lăng vẫn chưa ly hôn.
Như vậy thì trước đây cô chịu khổ, cô hy vọng, cô cố gắng đều có là gì?
Tất cả là một trò cười!
Ngay từ lúc bắt đầu tất cả những chuyện này đã là một trò cười!
Giang Vũ Phi hít một hơi thật sâu, nước mắt cũng được chảy xuống.
Nguyễn Thiên Lăng dịu dàng đưa tay lau nước mắt cho cô, Giang Vũ Phi phẫn hận đẩy tay anh ra: “Tôi nói cho anh biết, cho dù tôi và anh vẫn chưa ly hôn, tôi cũng sẽ không thừa nhận quan hệ vợ chồng giữa tôi và anh! Nếu vẫn chưa ly hôn, giờ chúng ta lập tức ly hôn!”
Nguyễn Thiên Lăng mím môi đứng lên nói: “Anh đi hỏi thử xem.”
“Anh hứa với tôi, nếu như chúng ta thực sự chưa ly hôn, ngày mai chúng ta sẽ lập tức ly hôn!” Cô túm lấy tay anh, chăm chú nhìn anh nói hết sức kiên định.
Ánh mắt Nguyễn Thiên Lăng tối đi, anh kéo tay cô ra, quay người bước nhanh ra ngoài.
Anh bước đi có chút vội vàng, tâm trạng có chút kích động và chờ mong.
Nếu thật sự vẫn chưa ly hôn thì thật tốt, như vậy thì cô vẫn là của anh, cả đời vẫn là của anh.
Trên đường đi Nguyễn Thiên Lăng không kiềm chế được sự mừng rỡ trong lòng, anh cho rằng đây là việc sáng suốt nhất mà ông cụ đã làm trong cuộc đời này.
Nhanh chóng chạy về nhà, anh bước nhanh vào phòng khách, hỏi người làm xem ông cụ đang ở đâu. Người làm nói ông cụ ở thư phòng, anh lập tức đi đến thư phòng của Nguyễn An Quốc.
Bình thường Nguyễn Thiên Lăng đều gõ cửa mới đi vào, hôm nay anh liều lĩnh, lập tức đẩy cửa đi vào.
“Ông, cháu hỏi ông một chuyện.”
Nguyễn An Quốc ngẩng đầu lên, gỡ cặp kính lão trên sống mũi xuống: “Sao vậy? Cháu muốn hỏi ông chuyện gì?”
Nguyễn Thiên Lăng tiến lên, hai tay đặt trên bàn sách: “Ông, rốt cuộc cháu và Giang Vũ Phi có ly hôn không?”
Nguyễn An Quốc hơi trầm mặc rồi hỏi lại: “Tiêu Lang nói cho cháu biết?”
“Dạ, anh ta nói lúc ấy anh ta không đính hôn với Giang Vũ Phi, bởi vì cháu và cô ấy vẫn là vợ chồng, đúng như thế không?”
“Không sai, là như thế.” Nguyễn An Quốc thản nhiên gật đầu, vẻ mặt không có chút ngập dao động nào.
Nguyễn Thiên Lăng không nhịn được nhếch khóe miệng lên cười, trong lòng có một chút vui sướng.
“Như vậy thì cháu và cô ấy vẫn là quan hệ vợ chồng phải không? Ông, ông cho cháu xem giấy đăng ký kết hôn một chút.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...