Cô ta yêu anh như vậy, trong lòng chưa bao giờ quên anh, thế nhưng anh lại chẳng thèm ngó ngàng tới cô ta, bây giờ cô ta mang thai con của anh, anh cũng không cần.
Anh thật là quá vô tình, quá nhẫn tâm!
Nghĩ tới đây, trong lòng Nhan Duyệt sinh ra ý nghĩ muốn trả thù, cô ôm chặt người đàn ông trên người, quyết định bỏ qua Nguyễn Thiên Lăng, dốc sức vui vẻ một phen.
“Anh nhẹ một chút, tôi đang mang thai.”
“Yên tâm, anh có chừng mực, sẽ không làm làm em bị thương…”
Sau một hồi mây mưa, Nhan Duyệt tắm rửa xong, ăn mặc chỉnh tề đi ra.
Cô ta bảo Cừu Dịch Bách đi trước, sau đó cô ta mới ra ngoài. Cừu Dịch Bách không đồng ý, nói muốn cùng cô ta đi ăn cơm, Nhan Duyệt không còn cách nào khác, đành phải đi cùng anh ta ra ngoài.
Thời gian mây mưa vừa qua không lâu, đôi má Nhan Duyệt ửng đỏ, đôi mắt long lanh nước, vừa nhìn là biết mới trải qua một hồi sung sướng.
Cừu Dịch Bách đứng bên cạnh cô ta, duy trì một khoảng cách gần với cô ta, chỉ thiếu bước không đưa cánh tay khoác lên bờ vai cô ta.
Cửa thang máy mở ra, bọn họ đang định ra ngoài thì ngặp ngay Tiêu Lang và Địch Sinh đang đợi thang máy.
Nhan Duyệt nhìn thấy Tiêu Lang, sắc mặt hơi thay đổi.
Cô ta đi ra ngoài trước, Cừu Dịch Bách không nhanh không chậm đi theo phía sau cô ta, không duy trì khoảng cách thân mật cùng cô ta nữa.
Tiêu Lang nhìn chằm chằm bóng lưng hai người bọn họ, trong mắt hiện lên một chút suy nghĩ.
Anh thản nhiên căn dặn Địch Sinh đang đứng bên cạnh: “Lát nữa đi điều tra hai người bọn họ một chút.”
“Vâng, thiếu gia!”
Nhan Duyệt vội vàng bước đi ra ngoài, Cừu Dịch Bách trầm mặt đi phía sau lưng cô ta: "Anh ta là ai?"
Anh ta cảm nhận được rõ ràng Nhan Duyệt với người đàn ông kia có quen biết.
Nhan Duyệt có quen biết Tiêu Lang, chỉ là cô ta không ngờ lại đột nhiên gặp anh ấy ở chỗ này.
Giang Vũ Phi với anh không có quan hệ gì, chắc là anh ấy không có liên lạc với cô đâu.
Hơn nữa cho dù cô ta với Cừu Dịch Bách ở đi cùng nhau thì căn bản cũng không nói lên được điều gì, chắc anh ấy cũng sẽ không phát hiện ra điều gì đâu.
“Không có gì, bây giờ tôi thấy không thoải mái, muốn ăn cơm thì anh ăn đi, tôi về đây!” Nhan Duyệt mở cửa xe ngồi vào, khởi động xe.
“Sao tự nhiên lại không thoải mái?” Cừu Dịch Bách hai tay đặt trên cửa sổ xe, nghiêng đầu hỏi cô ta.
“Bụng có chút không thoải mái, hơn nữa tôi rất mệt, muốn về nghỉ ngơi.” Sắc mặt Nhan Duyệt mệt mỏi, không giống như đang nói dối.
Cừu Dịch Bách nghe cô ta nói bụng không thoải mái, cũng không làm khó cô ta: “Em về đi, trên đường cẩn thận một chút.”
Nhan Duyệt không nói gì nữa, khởi động xe rời đi.
----
Từ sau khi Giang Vũ Phi tắt chiếc điện thoại di động mà Tiêu Lang đưa cho, cô chưa từng khởi động lại.
Liên tục hai ngày qua, cô đều rất bình tĩnh.
Tuy ngày nào Nguyễn Thiên Lăng cũng trở về, buổi tối vẫn ngủ cùng cô, nhưng thật sự không có chạm vào cô.
Cơ thể cô chưa hoàn toàn bình phục, anh không thể chạm vào cô, nhưng buổi tối mỗi ngày anh đều nhẫn nhịn rất vất vả.
Có đôi khi giữa đêm tỉnh lại, có thể nghe được tiếng anh đang tắm rửa trong phòng tắm.
Mỗi lần chạm phải ánh mắt chưa thỏa mãn dục vọng của anh, Giang Vũ Phi đều rùng mình kinh hãi.
Cô biết, cuộc sống bình yên như thế này sẽ không duy trì quá lâu. Đợi tới lúc cơ thể cô hoàn toàn bình phục, nhất định sẽ bị anh lột sạch, ăn sạch đến cả xương cốt cũng không chừa lại
Đến lúc đó, dù cô không lấy cớ khiến cho anh không đụng vào mình, anh cũng sẽ không để ý đến cảm giác của cô mà đụng vào cô.
Cho nên trước khi cơ thể cô hồi phục hoàn toàn, cô phải nhanh chóng nghĩ biện pháp rời khỏi anh.
Giang Vũ Phi ngồi trên giường, cầm di động Tiêu Lang đưa cho cô, do dự thật lâu, cuối cùng vẫn bật máy lên.
Sau khi mở máy, liền có tin nhắn gửi tới.
Cô giật mình, tưởng là tin nhắn đến sẽ phát ra âm thanh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...