“Địch Sinh.” Tiêu Lang thản nhiên gọi người đàn ông đang lái xe. Địch Sinh hiểu ý liền đẩy vách ngăn bằng kính lên, còn chặn sóng điện thoại trong xe.
Lúc này Tiêu Lang mới nghiêng đầu đối diện với cô nói: “Đưa em đi khỏi đây, em muốn đi đâu?”
Lời anh nói tự nhiên giống như kiểu anh đã chuẩn bị xong hành lý, vé máy bay cũng mua rồi, em muốn đi du lịch chỗ nào, chúng ta đi ngay lập tức.
“Em không hiểu ý anh.”
Tiêu Lang khẽ cười, nói: “Anh có thể đưa em đi khỏi đây, em muốn đi đâu anh sẽ đưa em tới đó. Vũ Phi, em hãy tin anh, anh hoàn toàn có khả năng để em rời khỏi Nguyễn Thiên Lăng.”
Giang Vũ Phi không biết nên nói gì.
Anh cứ bắt cô đi ở trên đường phố như vậy, nói muốn đưa cô đi, để cô rời xa Nguyễn Thiên Lăng. Anh làm việc đều không có kế hoạch kín kẽ chu đáo như vậy sao, cứ bỏ đi như vậy, nói không chừng đến sân bay đã bị Nguyễn Thiên Lăng bắt lại.
Có lẽ thím Lý đã gọi điện thoại cho Nguyễn Thiên Lăng rồi.
“Tiêu Lang, anh có biết anh đang làm gì không? Anh làm như vậy sẽ chỉ chọc giận Nguyễn Thiên Lăng mà thôi.”
“Đừng lo lắng, anh ta không dám làm gì anh đâu, anh muốn dẫn em đi lúc nào cũng được. Vũ Phi, chỉ cần một câu nói của em, em mở miệng bảo anh giúp em, anh nhất định sẽ giúp em.” Tiêu Lang nói.
“Tại sao lại phải giúp em?”
Tiêu Lang nhắm mắt lại, che giấu sự cô đơn trong mắt: “Anh chỉ muốn giúp em thôi.”
Đây chính là lời giải thích của anh.
Giang Vũ Phi mím môi hỏi anh: “Là vì áy náy sao? Tiêu Lang, em nói rồi, em không hề trách anh, anh không cần phải cảm thấy áy náy.”
“Không chỉ vì áy náy. Tóm lại anh sẽ giúp em, không tiếc gì hết.”
Lòng Giang Vũ Phi hơi rung động, không tiếc gì cả để giúp cô, những lời nói này đối với cô mà nói thật sự là quá nghiêm trọng.
“Đưa em về đi, em không cần sự giúp đỡ của anh.”
Tiêu Lang tròn mắt ngạc nhiên: “Vì sao? Em không tin anh sao? Hay là sợ anh không có đủ năng lực để giúp em?”
Cái gì có thể nói cô đều đã nói hết rồi?
Nguyễn Thiên Lăng là bá vương của thành phố A, đúng là cô chưa từng gặp ai lợi hại hơn Nguyễn Thiên Lăng ở thành phố này. Gốc rễ của Tiêu Lang lại ở nước ngoài, không phải ở đây, anh không thể đối kháng với Nguyễn Thiên Lăng được.
Còn nữa, làm sao cô biết được anh giúp cô là có mục đích gì hay không.
Lúc trước anh đột nhiên bỏ đi, nói đi là đi, hiện giờ lại đột nhiên quay lại, nói giúp cô là giúp cô.
Thái độ của anh luôn dứt khoát như vậy, khiến cô không có cảm giác an tâm, cô không dám tin tưởng anh, cô sợ lại bị bỏ rơi một lần nữa.
Cho dù anh thực sự muốn giúp cô, cô cũng không muốn kéo anh xuống bùn, lỡ hại anh thì cô sẽ áy náy cả đời.
Dù sao cô với Tiêu Lang cũng không nên có bất kỳ liên hệ nào.
Giang Vũ Phi không trả lời câu hỏi của anh mà nói: “Đưa em về, bây giờ em phải về nhà.”
“…” Tiêu Lang yên lặng không nói, chỉ nhìn cô chằm chằm bằng cặp mắt thâm trầm.
Giang Vũ Phi bắt đầu bất an trong lòng, rất sợ sau khi Nguyễn Thiên Lăng biết chuyện sẽ làm chuyện gì đó.
“Tiêu Lang, đưa em về, anh không có quyền đưa em đi, càng không có quyền hạn chế sự tự do của em.”
Trong mắt Tiêu Lang xẹt qua một tia tàn nhẫn, mặt anh lạnh lùng trầm giọng: “Em không thể rời xa anh ta sao? Anh ta cưỡng ép em ở bên cạnh anh ta, luôn làm hại em, tại sao em còn muốn ở bên cạnh anh ta! Hiện giờ anh có thể giúp em, đáng lẽ em phải rời khỏi anh ta ngay lập tức mới đúng chứ!”
Thâm tâm Giang Vũ Phi đau khổ, không ai biết cô muốn rời khỏi Nguyễn Thiên Lăng đến thế nào…
Rời khỏi anh dường như là mơ ước và yêu cầu lớn nhất trong đời cô.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...