Nguyễn Thiên Lăng bật bút ghi âm lên, nhíu mày lắng nghe. Giọng nói của Tiêu Lang khiến ánh mắt của anh càng trở nên lạnh lùng, Giang Vũ Phi hơi nhắm mắt lại, tay ầm thầm siết chặt.
Tuy cô không nói gì, cũng không đồng ý với Tiêu Lang, nhưng ít nhiều cô vẫn âm thầm thừa nhận những việc không hay mà Nguyễn Thiên Lăng đã làm với cô.
Không biết anh có tức giận hay không, sẽ đối xử với cô ra sao.
Giang Vũ Phi nhớ tới lời cảnh báo của anh trước đó, cô bỗng run lên bần bật. Nếu như anh ta dám nhốt cô lại, cô thề cô sẽ không thiết sống nữa, sẽ lôi anh ta cùng xuống địa ngục!
Băng ghi âm kết thúc, Nguyễn Thiên Lăng đưa tay nắm lấy cằm cô, xoay đầu cô lại. Lông mi Giang Vũ Phi khẽ run, trong mắt có một chút sợ hãi khó che giấu.
Người đàn ông nhìn cô với ánh mắt sâu thẳm, gương mặt uy nghiêm mà lạnh lùng. Tim Giang Vũ Phi đập càng lúc càng nhanh, anh tức giận sao, sắp nổi cáu sao? Chỉ vì như vậy mà đã làm anh tức giận?
Cô không làm gì cả, cũng không thừa nhận những việc không hay cô đã trải qua, cô cũng không xin sự giúp đỡ của Tiêu Lang, cũng không nói gì với Tiêu Lang, càng không nhận lòng tốt của Tiêu Lang. Nếu chỉ có như thế mà anh cũng muốn trừng phạt cô thì…
Giang Vũ Phi đang tuyệt vọng muốn tìm đường thoát thân, đột nhiên Nguyễn Thiên Lăng cong môi cười, sáp lại gần hôn lên cánh môi cô: “Vũ Phi, anh rất vui.”
“…”
“Hôm nay em đã làm rất tốt, chính là phải như thế này, đừng tin Tiêu Lang, hắn ta không phải thật lòng với em đâu.”
“…”
Giang Vũ Phi thở phào nhẹ nhõm, tên ác ma này, cô thật sự sợ anh.
Nguyễn Thiên Lăng buông cằm cô ra, khóe miệng vẫn cong lên đầy mê hoặc. Anh chiều chuộng xoa đầu cô, cười và khởi động xe rời đi. Giang Vũ Phi dựa vào lưng ghế, trầm lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Thực ra lúc trước ở nhà hàng, suýt chút nữa cô đã muốn nhờ Tiêu Lang giúp đỡ. Bởi cô rất muốn rời khỏi Nguyễn Thiên Lăng, dù chỉ có một tia hy vọng cô cũng không muốn từ bỏ. Nếu Tiêu Lang thật sự có thể giúp đỡ cô, đoán chừng cô sẽ chấp nhận ý tốt của anh, nhưng cuối cùng cô vẫn kiềm chế được. Cô không dám tin tưởng Tiêu Lang hoàn toàn, lại càng không dám chạm đến giới hạn của Nguyễn Thiên Lăng, và cũng không dám mạo hiểm.
Giang Vũ Phi phát hiện ra rằng hôm sau khi Nguyễn Thiên Lăng hung dữ uy hiếp cô, lá gan của cô bỗng trở nên nhỏ hơn. Có lẽ lời nói của anh chỉ để dọa dẫm cô thôi, căn bản không dám nhốt cô cả đời. Dù sao đây cũng là hành động phạm pháp, anh quản lý cả một công ty lớn như vậy thì không thể phạm pháp, nếu không thì sẽ hủy hoại cả công ty.
Giang Vũ Phi lại an ủi chính mình xong, lá gan lại to lên. Cô khẽ nhúc nhích người, lạnh nhạt hỏi Nguyễn Thiên Lăng: “Lời anh nói là thật sao?”
“Nói cái gì?”
“Chính là cho phép tôi ra ngoài, không nhốt tôi mãi.”
Nguyễn Thiên Lăng nhìn cô, Giang Vũ Phi bình tĩnh đối diện với anh, nhưng thực ra trong lòng đang lo sợ muốn chết. Anh thu lại ánh nhìn, khóe miệng cong lên: “Đúng, anh nói thật. Anh còn hy vọng em có thể ra ngoài nhiều hơn một chút, điều này sẽ tốt với bệnh của em. Vũ Phi, bệnh trầm cảm của em còn tái phát không?”
Gần đây anh luôn âm thầm quan sát cô, phát hiện cô đã bình thường trở lại, không còn có kiểu kích động không kiểm soát nổi bản thân nữa.
Giang Vũ Phi sững sờ, lúc này mới kịp phản ứng lại, bệnh trầm cảm của cô có vẻ tiến triển tốt hơn. Hình như sau khi từ thành phố D trở về, bệnh trầm cảm của cô đã không còn. Lúc Hứa Mạn thuê hai sát thủ đẩy cô xuống lầu, cô đã vượt qua chướng ngại tâm lý này, không còn nghĩ đến việc nhảy lầu tự tử nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...