Cô mặc chiếc váy màu trắng, xinh đẹp lại dịu dàng, đột nhiên Nguyễn Thiên Lăng cảm thấy có chút hối hận vì đã để cô mặc chiếc váy này. Vốn dĩ anh chọn cho cô là một chiếc váy không tệ mà lại kín đáo, nhưng không thể ngờ được cô mặc nó lên lại có một phong thái như vậy.
“Thôi đừng đi nữa.” Nguyễn Thiên Lăng đi đến ôm cô, nhíu mày nói.
“Không phải anh nhất quyết bắt tôi đi sao, tại sao lại đổi ý rồi?” Giang Vũ Phi thản nhiên hỏi lại.
Anh không thể nào nói với cô, anh không muốn cho Tiêu Lang thấy vẻ đẹp của cô. Với lại anh cũng không chắc chắn cô có nối lại tình xưa với Tiêu Lang hay không. Cho dù lúc trước Tiêu Lang vứt bỏ cô, nhưng ai mà biết tình cảm của cô đối với Tiêu Lang là như thế nào, ngộ nhỡ Tiêu Lang muốn quay lại với cô, cô liền đồng ý ngay thì sao?
Mặc dù anh không sợ cô nhận lời, cũng không sợ Tiêu Lang cướp mất cô, nhưng anh cũng không muốn nhìn thấy hai người bọn họ nối lại tình xưa. Nguyễn Thiên Lăng thật sự hối hận vì đã đồng ý cho cô đi gặp Tiêu Lang.
“Bỏ đi, đừng đi nữa, dù sao em cũng không muốn gặp hắn ta. Hôm nay chúng ta ra ngoài ăn cơm, không đến cuộc hẹn nữa.”
Giang Vũ Phi nhìn anh chằm chằm rồi cười khẩy: “Anh đang sợ cái gì?”
Nguyễn Thiên Lăng khinh thường nhếch môi, ánh mắt lạnh lùng: “Anh thì sợ cái gì chứ? Có thứ gì khiến anh sợ hãi được sao?”
“Nếu đã như vậy, vì sao anh lại không cho tôi đi? Anh sợ tôi sẽ đi với Tiêu Lang, sẽ để anh ấy cứu tôi thoát khỏi bàn tay anh sao?”
Sắc mặt Nguyễn Thiên Lăng lập tức trầm lại: “Em sẽ làm vậy sao?”
Đương nhiên cô sẽ làm vậy, cô đồng ý đi ra ngoài chính là để tìm cơ hội thoát khỏi anh. Nếu Tiêu Lang có khả năng cứu cô, anh ấy lại đồng ý cứu cô, cô cũng không ngại nhờ anh ấy giúp cô chuyện này. Bây giờ cô không quan tâm cái gì nữa, cô chỉ muốn thoát khỏi tên ác ma này thôi.
Ánh mắt sắc bén của Nguyễn Thiên Lăng nhìn cô chằm chằm một hồi lâu, sau đó anh nhếch môi cười nhạt: “Cho dù em làm vậy, em cũng không trốn thoát lòng bàn tay anh!”
Anh ôm người cô, đôi mắt đen nhìn cô chằm chằm nói gằn từng chữ: “Vũ Phi, giới hạn của anh đối với em rất lớn, nhưng không có nghĩa là em có thể không kiêng nể gì mà chống đối anh. Bây giờ anh có thể cho em một chút tự do, cho phép em có thể ra ngoài đi lại bất cứ lúc nào, chỉ cần em không chạy trốn, anh sẽ chiều theo ý em. Nhưng nếu em dám chạy trốn, còn dám chạm vào giới hạn của anh, anh sẽ không ngại làm em “biến mất” hoàn toàn trên thế giới này!”
Sắc mặt Giang Vũ tái nhợt, cô bị lời nói của anh hù dọa: “Anh muốn giết tôi?”
“Không, anh không giết em, anh chỉ là làm cho tất cả mọi người không thể tìm được em, sau đó chỉ có một mình anh mới có thể gặp em.” Nguyễn Thiên Lăng nói rất nhẹ nhàng, giống như anh đang nói thời tiết hôm nay thật đẹp vậy. Nhưng mà Giang Vũ Phi lại sợ đến mức sắc mặt trắng bệch, trong mắt lập tức toát ra sự khủng hoảng.
“Anh muốn giam giữ tôi, để tôi trở thành tù nhân của anh cả đời?” Bờ môi cô run rẩy, hỏi anh với vẻ không tin nổi.
Nguyễn Thiên Lăng thu hết phản ứng của cô vào tầm mắt, ánh mắt anh u ám không có bất cứ cảm xúc gì: “Có thể nói là như vậy!”
Giang Vũ Phi trừng mắt với anh, nói một cách quyết liệt: “Nếu như anh dám làm như vậy với tôi, tôi nhất định sẽ giết anh!”
Nguyễn Thiên Lăng lạnh lùng nói: “Anh tin em sẽ giết anh, nhưng mà anh sẽ không cho em cơ hội làm vậy. Anh có rất nhiều biện pháp để khiến một người ngoan ngoãn nghe lời. Có muốn anh nêu ví dụ không? Ví dụ như tiêm thuốc cho em, khiến cả người em đều không có sức lực, chỉ có thể để mặc cho anh làm gì thì làm, em nói em còn có bản lĩnh giết anh sao?”
“Đừng hù dọa tôi, anh vẫn chưa có bản lĩnh một tay che trời đâu!”
“Hay là bây giờ thử xem?” Trong mắt người đàn ông xẹt qua một tia sắc bén nham hiểm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...