Ngày đó anh cưỡng bức cô trong phòng tắm, cô oán hận, phẫn nộ, tủi thân, trong lòng khó chịu đến mức hận không thể giết chết anh. Cô còn mắng anh là ma quỷ, nói sẽ chờ cơ hội đẩy anh vào địa ngục. Phẫn nộ và nhục nhã, và cả những lời cô đã nói lúc đó vẫn còn rõ mồn một trước mắt cô.
Giang Vũ Phi càng nghĩ càng tức giận, trái tim vốn đã nguội lạnh bỗng chốc bùng cháy lên ngọn lửa hừng hực. Cô đưa tay lên dùng sức đánh vào người Nguyễn Thiên Lăng, người đàn ông lập tức nắm cổ tay cô, không để cho cô đánh.
"Muốn đánh anh, vậy thì chờ đến ngày anh cam tâm tình nguyện cho em đánh hãy ra tay." Nguyễn Thiên Lăng lạnh lùng nói, đôi mắt đen không có một chút ấm áp nào.
Giang Vũ Phi phẫn hận cắn răng, nếu ánh mắt có thể giết chết người, đoán chừng anh đã sớm bị cô vạn tiễn xuyên tâm rồi.
"Cút..." Cô gian nan phát ra một chữ từ trong cổ họng, tiếng nói cũng lập tức khôi phục lại: "Cút ra ngoài!"
Nguyễn Thiên Lăng hơi nhếch khóe miệng, lộ ra đường cong như có như không.
Anh hất cổ tay cô, đứng dậy đi ra ngoài. Trong khoảnh khắc quay người đi, đôi mắt anh trở nên ảm đạm không rõ, còn có một tia đau xót không đè nén được.
Bọn họ đi tới bước đường như hôm nay, không phải là điều mà anh hy vọng. Nhưng anh không biết buông tay, cô không biết thỏa hiệp, cho nên bọn họ chỉ có thể tiếp tục như vậy. Cho dù biết rõ như vậy là không đúng, sẽ chỉ làm cho mọi chuyện trở nên càng tồi tệ hơn, anh cũng không thể ngăn bản thân mình tiếp tục mắc sai lầm.
Giang Vũ Phi và anh đều giống nhau, cô cũng không thể thuyết phục bản thân thỏa hiệp với anh được. Bọn họ đều rất quật cường, không đâm vào tường thì không chịu quay đầu lại, chỉ có thể chờ một ngày nào đó kỳ tích xuất hiện, có lẽ bọn họ mới có thể được giải thoát.
Nguyễn Thiên Lăng vốn định hôm nay tuyên bố tin tức từ hôn với Nhan Duyệt, nhưng bởi vì Giang Vũ Phi bị bệnh, anh đành phải tạm thời hoãn chuyện này lại.
Bà Nguyễn lại rất lo lắng anh thật sự sẽ tổ chức họp báo tuyên bố chuyện từ hôn, cho nên sáng sớm đã bắt đầu gọi điện thoại cho hắn, bảo anh đừng kích động.
Buổi sáng lúc nhận được điện thoại, Nguyễn Thiên Lăng nói với bà Nguyễn: "Mẹ, mẹ không cần lo lắng, trước khi tuyên bố, con nhất định sẽ thông báo trước cho mẹ. Cho nên mẹ hoàn toàn không cần phải lo lắng, mẹ cứ yên tâm đi, con là con của mẹ, cho nên con nhất định sẽ nhắc trước để cho mẹ chuẩn bị tâm lý một chút, sẽ không để cho mẹ đột nhiên bị sốc đâu."
Bà Nguyễn khuyên anh như thế nào cũng đều vô dụng, cuối cùng anh tắt điện thoại, tiếp đó chính là đưa Giang Vũ Phi đến bệnh viện kiểm tra, sau một hồi bận rộn, thời gian cũng đã sang buổi chiều.
Trên đường đi bà Nguyễn gọi cho anh mấy cuộc điện thoại, bảo anh đến khách sạn, mọi người cùng nhau nói chuyện rõ ràng. Trước nay Nguyễn Thiên Lăng vẫn không đi, hiện tại có thời gian, anh quyết định đi xem thử, xem rốt cuộc bọn họ muốn nói cái gì.
Trong phòng riêng của khách sạn, ông bà Nhan và cả Nhan Duyệt, cùng với ông bà Nguyễn đều có mặt, chỉ còn thiếu một người là Nguyễn Thiên Lăng. Bọn họ đã đợi từ giữa trưa đến chiều, đợi hai ba tiếng đồng hồ, Nguyễn Thiên Lăng vẫn chưa tới.
Ông Nhan làm quan lớn, tính khí cũng nóng nảy, đợi lâu như vậy mà Nguyễn Thiên Lăng vẫn còn chưa tới, tất nhiên sắc mặt ông ta không dễ coi: "Rốt cuộc Thiên Lăng có ý gì, vì sao còn chưa tới? Nhiều trưởng bối đang chờ nó như vậy, nó tự cao tự đại như vậy sao?"
Bà Nguyễn vội cười nói: "Chờ thêm một chút nữa đi, nói không chừng sắp đến rồi đấy."
"Ba, Thiên Lăng rất bận, chúng ta chờ anh ấy thêm một chút nữa đi, coi như là tới dùng cơm thôi mà, ba cũng vui vẻ lên chút đi."
Nhan Duyệt dịu dàng khuyên nhủ ba cô ta, ông Nhan giận dữ nói: "Con còn nói tốt cho nó làm gì, nó cũng đã dự định từ hôn với con rồi, sao trong lòng con vẫn cứ hướng về nó thế hả?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...