“Đi giày vào đi!”
Giang Vũ Phi không biết nói gì: “Tôi đi giày của mình được rồi.”
“Anh nói em đi vào!” Anh trừng mắt với cô, tiếp tục kêu to: “Xe của bổn thiếu gia đâu rồi, xe!”
“Thiếu gia, tôi lập tức đi lấy xe cho cậu.”
Lúc này Nguyễn Thiên Lăng mới hài lòng một chút, anh quay ra nhìn cô, thấy cô vẫn còn chưa đi đôi giày của anh vào chân, anh liền tức giận: “Không phải anh đưa giày cho em đi vào sao? Mau đi vào đi!”
Giang Vũ Phi bất đắc dĩ phải đi giày của anh vào, mà chính anh lại chỉ mang đôi tất đứng trên mặt đất.
Giày của anh rất lớn, Giang Vũ Phi chỉ mang giày cỡ 36, cỡ giày của Nguyễn Thiên Lăng ít nhất cũng 41. Cô xỏ chân vào, cảm giác giống như trẻ con đi giày người lớn vậy.
Người làm nhanh chóng lái xe ra, quan tâm hỏi: “Thiếu gia, cậu uống say, có cần tôi lái xe giúp cậu không?”
Nguyễn Thiên Lăng trứng mắt với anh ta: “Ai nói tôi say, bổn thiếu gia có thể tự lái xe.”
“Nguyễn Thiên Lăng, anh náo loạn đủ chưa? Mượn rượu làm càn cũng phải có giới hạn, tôi không muốn náo loạn cùng với anh, anh muốn đi phục hôn thì tự đi, bây giờ tôi phải đi ngủ!” Giang Vũ Phi tức giận xoay người đi vào bên trong.
Nguyễn Thiên Lăng tiến đến nắm lấy tay cô, sắc mặt hết sức khó coi. Anh hơi nheo đôi mắt lờ đờ vì say rượu, ngữ khí âm trầm lạnh băng: “Giang Vũ Phi, em đùa bỡn anh! Em nói đi phục hôn, sao giờ đột nhiên đổi ý? Đi, đi ngay bây giờ, nếu em không đi, anh sẽ trói em đưa đi!”
Giang Vũ Phi nghi ngờ anh cố ý ép cô phục hôn với anh. Sao anh cũng không thèm xem bây giờ là buổi tối, căn bản là cục dân chính không làm việc nữa.
Ánh mắt Giang Vũ Phi hơi sáng lên, quyết định thăm dò anh một chút: “Đợi đã, tôi không nói là không phục hôn với anh. Nhưng mà muốn kết hôn cần phải có chứng minh nhân dân và sổ hộ khẩu, chúng ta quay lại lấy rồi hãy đi.”
Nguyễn Thiên Lăng quay đầu nhìn về phía cô, khiến cô hơi chột dạ, sợ anh sẽ nhìn thấu mục đích của cô.
“Em nói đúng, phải mang theo chứng minh nhân dân và sổ hộ khẩu. Bây giờ anh sẽ đi lấy ngay.” Anh lại dắt tay cô đi vào trong biệt thự.
Giang Vũ Phi mang đôi giày của anh lẹp xẹp đi theo sau, cô muốn nhìn xem rốt cuộc là anh say thật hay say giả.
Nguyễn Thiên Lăng kéo cô lên lầu, buông tay cô ra bảo cô đi lấy giấy tờ, Giang Vũ Phi tức giận nói: “Anh lấy hết mọi thứ rồi, làm sao tôi biết nó ở đâu?”
“Ở chỗ anh hả?”
“Đúng, là anh, đều ở trong tay anh hết.”
Nguyễn Thiên Lăng nghiêng đầu suy nghĩ, quay người đi đến thư phòng, Giang Vũ Phi khẩn trương đi theo sau anh. Bước vào thư phòng, Nguyễn Thiên Lăng đi đến phía trước két sắt, anh ngồi xổm xuống nhập mật mã vào.
Qủa nhiên là để ở bên trong.
Giang Vũ Phi khẩn trương nhìn vào, két sắt có hai lớp mật mã, Nguyễn Thiên Lăng cũng không vì say mà hồ đồ, may mắn là anh còn nhớ mật mã.
Két sắt được mở ra, bên trong để hai phong thư rất lớn, anh lấy phong thư ra, cười nói với cô: “Đều ở trong này, bây giờ có thể đi phục hôn rồi chứ.”
“Anh đưa cho tôi xem thử, đừng cầm nhầm.” Giang Vũ Phi đưa tay ra trước mặt anh. Nhưng Nguyễn Thiên Lăng lại không đưa cho cô, anh mở phong thư ra, lấy sổ hộ khẩu và chứng minh nhân dân từ bên trong ra, còn có cả thẻ ATM.
“Nhìn đi, có phải đều ở bên trong này không.
Trong lòng Giang Vũ Phi vui mừng quá đỗi, đó đều là giấy tờ của cô.
“Để tôi cầm cho, anh uống say rồi, đừng có bất cẩn ném đi.”
“Được!”
Không ngờ anh lại đồng ý, trong lòng Giang Vũ Phi lập tức vô cùng kích động.
Nguyễn Thiên Lăng đưa phong thư cho cô, tay cô vừa vươn ra, đột nhiên anh rút tay lại, không đưa cho cô nữa.
“Cái này tốt nhất vẫn là anh cầm, anh cầm mới thấy yên tâm một chút.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...