“…” Đông Phương Dục im lặng, cảm giác không phải anh gọi anh ta đến để uống rượu, mà là để làm tài xế cho anh vậy.
Nếu lái xe, anh ta không thể uống nhiều, anh ta chỉ có thể nhìn anh uống thôi sao?
---
Lúc Giang Vũ Phi đang mơ màng ngủ, chợt nghe thấy tiếng Nguyễn Thiên Lăng đẩy cửa đi vào.
“Tạch!” Toàn bộ đèn trong phòng đều bị anh bật lên, ánh sáng chói mắt khiến Giang Vũ Phi khó chịu nhíu mày.
Nguyễn Thiên Lăng bước chân liêu xiêu đi về phía giường, mùi rượu vẫn nồng nặc trên người anh.
Anh uống say, Giang Vũ Phi mở to mắt cảnh giác, lo lắng anh sẽ mượn rượu làm loạn.
Nguyễn Thiên Lăng đi đến giường, đầu gối đập vào mép giường, cả người anh đổ nhào về phía Giang Vũ Phi. Thân thể rắn chắc của anh đè vào người cô, nặng nề, suýt chút nữa thì cô không thở nổi. Giang Vũ Phi cố gắng đẩy anh ra, đứng dậy nhìn về phía anh.
Nguyễn Thiên Lăng nằm trên giường đưa tay xoa trán: “Tắt đèn… chói mắt…”
Anh cũng thấy chói mắt à!
Giang Vũ Phi với tay tắt đèn, bật đèn ngủ ở hai đầu giường. Đèn ngủ treo tường có màu vàng êm dịu, mắt Nguyễn Thiên Lăng thoải mái nhiều, anh kéo kéo áo sơ mi, tiếp tục yêu cầu: “Nước.”
Giang Vũ Phi lạnh lùng nhìn anh, xuống giường đi ra khỏi phòng ngủ. Cô đi xuống lầu gọi thím Lý, bảo thím lên lầu chăm sóc anh. Thím Lý đi lên lầu, Giang Vũ Phi liền co ro trên ghế sofa dưới lầu, tính sẽ ngủ ở đây một đêm.
“Cô Giang, thiếu gia gọi cô.” Thím Lý nhanh chóng đi xuống, truyền đạt ý muốn của Nguyễn Thiên Lăng.
“Anh ta gọi tôi làm gì?”
“Tôi không biết, cô đi lên xem thử đi.”
Cô không thèm đi lên lầu, lúc anh không uống say đã rất nguy hiểm, anh uống say lại càng nguy hiểm hơn.
“Thím Lý, thím lên nói lại là tôi không lên, có gì mai rồi nói sau.”
“Nhưng mà…”
“Tôi đến phòng dành cho khách nghỉ.” Giang Vũ Phi đi dép lê vào, đi đến một phòng dành cho khách ở lầu một.
Cô đi vào một gian phòng, khóa trái cửa lại rồi lên giường đắp chăn. Mấy phút sau, cánh cửa bị người khác dùng sức đập cửa.
“Giang Vũ Phi, mở cửa!” Nguyễn Thiên Lăng đang say khướt ở bên ngoài ra sức đập cửa, giọng nói cực lớn.
Anh đập vài cái, Giang Vũ Phi không có phản ứng gì. Nguyễn Thiên Lăng quát: “Nếu em không mở cửa, anh sẽ đạp cửa xông vào!”
“…” Vẫn không có người trả lời anh.
Nguyễn Thiên Lăng đã uống tương đối nhiều, lại thêm thái độ lạnh lùng của Giang Vũ Phi, khiến lồng ngực anh như muốn phát hỏa, không trút ra ngoài sẽ rất khó chịu. Anh dùng lực đạp một cú vào cửa, lại thêm một cú nữa, cánh cửa bị đá văng ra, đập vào tường.
Anh bước vào, thấy Giang Vũ Phi đang ngồi trên giường, nhìn thẳng vào anh một cách lãnh đạm.
“Vì sao không mở cửa?”
“Tôi muốn nghỉ ngơi.”
“Vì sao không lên lầu nghỉ ngơi?”
“Anh uống say rồi.”
Nguyễn Thiên Lăng bước xiêu vẹo đến bên cô rồi ngồi xuống, kéo cô lại, cánh tay ôm lấy thắt lưng cô.
“Em không thích anh uống say?” Anh nhíu mày hỏi cô.
Lúc anh nói chuyện, hơi thở đều phả ra mùi rượu nồng nặc, Giang Vũ Phi không thích mùi này, đôi mày thanh tú của cô nhíu lại: “Đúng, tôi không thích. Không ai thích ngủ chung với một người đầy mùi rượu cả.”
Nguyễn Thiên Lăng giơ tay lên, ngửi mùi trên người mình: “Em nói dối, làm gì có mùi rượu.”
“Bản thân anh dĩ nhiên không ngửi thấy rồi.”
Nguyễn Thiên Lăng ra sức ngửi, nhưng cũng ngửi không được, Giang Vũ Phi đẩy anh ra, không chịu nổi cảm giác bị mùi rượu vây quanh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...