Nói xong anh xoay người rời đi. Giang Vũ Phi không biểu lộ cảm xúc gì, đứng dậy thu dọn đồ đạc, đồ của cô cũng không có nhiều, thật ra cũng không cần mang đi. Cô muốn lấy chứng minh nhân dân, sổ hộ khẩu, hộ chiếu và thẻ ATM. Thu dọn xong mọi, thứ cô bắt đầu ở trong phòng tìm kiếm giấy tờ.
Có lẽ Nguyễn Thiên Lăng sẽ cất những thứ đó trong phòng, không mang theo bên người. Nhưng khi cô lật tung cả phòng ngủ lên cũng không tìm thấy giấy tờ của mình.
Có lẽ anh để trong thư phòng. Giang Vũ Phi đi đến thư phòng của Nguyễn Thiên Lăng. Trong thư phòng có một cái két an toàn, chẳng lẽ đồ cô cần tìm ở trong đó sao? Cô không lục tìm trong thư phòng mà nhanh chóng ra ngoài.
Giang Vũ Phi đi xuống lầu, trong phòng khách không còn bóng dáng của Nguyễn Thiên Lăng, bên ngoài vang lên tiếng khởi động xe, anh lái xe rời đi.
Cô chạy ra ngoài, đi đến cửa lớn thì bị hai vệ sĩ chặn lại: “Giang tiểu thư, thiếu gia nói không được anh ấy cho phép, hai ngày này cô không được đi đâu.”
“Các người định nhốt tôi sao?”
“Thiếu gia chỉ muốn cô ở trong nhà tĩnh dưỡng thật tốt, cơ thể còn chưa khỏe lại, tạm thời không nên ra ngoài.”
Giang Vũ Phi lạnh lùng hỏi: “Nếu tôi cứ muốn ra ngoài thì sao?”
“Vậy thì hãy bước qua xác chúng tôi.” Vệ sĩ nói một cách hết sức kiên định.
Giang Vũ Phi suy nghĩ một chút, cô đối phó với hai gã vệ sĩ to khỏe này, tỷ lệ thắng được họ là bằng không. Cô không tiếp tục dây dưa nữa, xoay người trở lại phòng khách.
Thím Lý thấy cô quay lại liền an ủi cô, nói: “Cô Giang, cô cứ nghe theo ý của thiếu gia đi đã. Tôi đã nhìn thấy thiếu gia lớn lên, tôi hiểu tính cách của cậu ấy, cô càng phản kháng, cậu ấy sẽ càng không chịu thua. Thật ra thiếu gia rất dễ chiều, chỉ cần nghe theo ý của cậu ấy, cậu ấy sẽ không làm gì cô đâu.”
Trong lòng Giang Vũ Phi vô cùng bực bội, cô hoàn toàn không nghe lọt tai những lời thím Lý khuyên bảo. Hành động của Nguyễn Thiên Lăng làm với cô khiến cô vô cùng tức giận, cho nên bảo cô đi lấy lòng Nguyễn Thiên Lăng, chiều theo ý của anh là không thể được. Cho dù có chết, cô cũng không thể làm trái lương tâm mà chiều theo ý anh.
“Thím Lý, thím không hiểu đâu, thím không phải là tôi, có những chuyện không phải chỉ là một câu nói đơn giản như vậy.”
“Thế nhưng cô cứ tiếp tục đối đầu với thiếu gia, cũng chẳng có gì tốt đối với cô.”
“Không sao, dù anh ta có hài lòng cũng chẳng để làm gì.” Giang Vũ Phi nói, cô kiềm chế cơn tức giận, nếu không thì cơn tức giận đó sẽ khiến cô mang tâm thái ngọc nát đá tan mà kết thúc tất cả với Nguyễn Thiên Lăng. Nhưng bản tính cô lương thiện, không muốn làm hại người vô tội. Cô chỉ muốn thoát khỏi Nguyễn Thiên Lăng, đi thật xa, rời xa thành phố đã gây ra cho cô bao đau khổ.
Tâm tình Nguyễn Thiên Lăng trở nên bực dọc, anh lái xe đến Dạ Hoàng và gọi Đông Phương Dục, định sẽ uống một trận sảng khoái.
Ngồi trong phòng VIP, Nguyễn Thiên Lăng lấy một chai Whisky, không dùng ly mà uống cả chai. Đông Phương Dục cũng cảm nhận được tâm trạng bực bội của anh, anh ta không nói đùa giống như trước kia, mà cúi đầu, uống rượu cùng anh.
Thực ra tâm trạng Đông Phương Dục cũng có chút khó chịu. Anh ta và đám người Nhan Duyệt cùng lớn lên, giờ Hứa Mạn đang trong tù chờ ngày xét xử. Tình cảm của Nguyễn Thiên Lăng và Nhan Duyệt tan vỡ, cũng không phải là chuyện vui vẻ gì. Nếu như trước kia, bọn họ có thể vui vẻ sảng khoái ngồi uống rượu với, nhau nhưng giờ đây đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, anh ta vẫn chưa thích ứng được.
“Anh Lăng, chuyện của Hứa Mạn anh thật sự không thể thương lượng được sao?” Đông Phương Dục hỏi anh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...