Chị Tôn ngẫm lại, hỏi: “Cô nói Nguyễn thiếu gia đang ở ngay bên cạnh?”
“Ừ.” Nhan Duyệt yểu điệu gật đầu, cô ta vốn là một mỹ nhân từ nhỏ, lúc tỏ vẻ đáng thương càng làm cho người ta thấy yêu thương hơn.
Chị Tôn lại càng thương cô ta hơn, quyết định nhất định phải trợ giúp tiểu thư từng giờ từng phút, giúp tiểu thư được gả vào Nguyễn gia. Đến lúc đó tiểu thư thành thiếu phu nhân của Nguyễn gia, địa vị của chị ta cũng sẽ lên theo.
“Tiểu thư, tôi qua xem thử, lén nhìn xem.”
Nhan Duyệt không ngăn cản chị ta. Chị Tôn đến bên cạnh phòng bệnh, xuyên qua khe cửa, chị ta nhìn thấy Nguyễn Thiên Lăng đang trông chừng bên giường bệnh. Chị ta còn nhìn thấy anh cầm tay Giang Vũ Phi, đối xử với cô rất tốt.
Chị Tôn thầm khinh bỉ nhổ nước bọt, thiếu gia Nguyễn gia thật quá đáng, bỏ mặc vợ chưa cưới của mình không quan tâm, lại đi trông chừng một người phụ nữ bị ruồng bỏ, thật sự rất quá đáng. Tiểu thư nhà chị ta quá đáng thương, ngày mai chị ta sẽ nói chuyện này với phu nhân, để phu nhân đi tìm phu nhân nhà thông gia nói chuyện.
…
Tối hôm đó Giang Vũ Phi cũng không được ngủ yên ổn. Buổi sáng cô bị ác mộng làm tỉnh giấc, cảnh tượng Phích Lịch hung ác lao về phía cô hôm đó không sao gạt ra khỏi lòng cô được. Hễ nhắm mắt lại là thấy khoảnh khắc thân thể to lớn hung mãnh của nó bổ nhào tới cô, há to miệng, định dùng răng nanh sắc nhọn cắn đứt cổ cô.
Đời này chưa bao giờ gặp chuyện kinh khủng như vậy, Giang Vũ Phi không chỉ không thể quên được đứa bé vừa mất, còn rất sợ cảnh tượng Phích Lịch định sẽ cắn chết cô. Cô tỉnh giấc khỏi cơn ác mộng, trên trán ướt đẫm mồ hôi lạnh, trong mắt không nén được sự hoảng sợ.
Nguyễn Thiên Lăng đang dựa vào ghế ngủ, nhưng anh ngủ không sâu. Lúc cô tỉnh dậy, anh cũng nhanh chóng mở mắt ra. Nhìn cô thở gấp, bộ dạng hoảng hồn chưa định thần, anh biết ngay là cô lại gặp ác mộng.
Tối qua cô vẫn luôn gặp ác mộng, mơ mơ màng màng tỉnh giấc nhiều lần. Mỗi lần cô tỉnh lại, đều là bộ dạng hoảng hốt sợ hãi khiến anh rất đau lòng. Anh thật sự rất hận, hôm qua nếu trở về sớm một phút thì tốt! Không, nửa phút, chỉ cần nửa phút là được. Chỉ một chút thời gian như vậy thôi, anh đã mất đi đứa con của mình, còn khiến Giang Vũ Phi phải trải qua chuyện khủng khiếp như vậy.
Nguyễn Thiên Lăng nghĩ thầm, nếu như một giây giá trị 10 triệu, anh sẽ không chút do dự mà mua về 60 giây, như vậy thì bi kịch sẽ không xảy ra. Nhưng có rất nhiều khi, bi kịch xảy ra thường thường chỉ là trong nửa phút như vậy, thậm chí là chỉ vài giây, một giây!
Nguyễn Thiên Lăng rất hối hận vì bản thân không trở về sớm, nhưng cũng cảm thấy may mắn vì anh đã trở về. Nếu không thì anh không chỉ mất đi đứa trẻ, còn mất cả Giang Vũ Phi…
Nguyễn Thiên Lăng mím môi, lấy khăn giấy lau mồ hôi trên trán Giang Vũ Phi, cô kéo tay anh ra, chống giường ngồi dậy.
“Em muốn làm gì?” Người đàn ông vội đỡ cô: “Muốn đi toilet à?”
“…” Giang Vũ Phi đẩy người anh ra, chậm rãi xuống giường, định tự đi toilet. Nguyễn Thiên Lăng cầm theo giá đỡ treo chai nước, đi sau lưng cô.
Giang Vũ Phi đi đến cửa toilet, quay người giơ tay về phía anh: “Đưa cho tôi.”
“Anh đưa em vào trong.”
“Đưa cho tôi.” Thái độ của Giang Vũ Phi rất kiên định. Đột nhiên, Nguyễn Thiên Lăng một tay ôm eo cô, nhấc cô lên, một tay nhấc cái giá đỡ đi vào.
Giang Vũ Phi ngay cả sức lực ngọ nguậy cũng không có, Nguyễn Thiên Lăng đặt cô xuống, đặt cái giá đỡ bên cạnh bồn cầu, nói: “Anh ra ngoài, em có chuyện gì thì gọi anh.”
Giang Vũ Phi không liếc nhìn anh một cái, Nguyễn Thiên Lăng đi ra khỏi toilet, nhẹ nhàng kéo cửa lại, trông chừng ở cửa toilet.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...