Nguyễn Thiên Lăng không kìm nén được, đau lòng nói: “Cô ấy không sao, nhưng cô ấy đã sảy thai.”
Nhan Duyệt cắn môi lặng im, mãi lúc sau mới nói: “Cho nên anh đang trách em, cho rằng em cố ý để Phích Lịch tấn công Giang Vũ Phi? Lăng, sao anh có thể nghi ngờ em như vậy?”
“…”
“Lăng, trong lòng anh, em là con người như vậy sao?”
Nguyễn Thiên Lăng mím môi không nói gì, theo anh thấy, cô ta không phải loại người như vậy.
Ấn tượng của Nhan Duyệt trong anh chính là một cô gái dịu dàng lương thiện, hiểu chuyện, biết quan tâm đến người khác. Anh cũng không cho rằng cô ta lợi dụng Phích Lịch để hãm hại Giang Vũ Phi. Nhưng mà, trong thâm tâm anh vẫn oán giận cô ta.
Tóm lại nếu không phải do cô ta, con của anh và Giang Vũ Phi đã không xảy ra chuyện. Dù là không phải cô ta cố ý, nhưng sự việc cũng vì cô ta mà xảy ra.
“Cô nghỉ ngơi cho tốt đi. Tôi gọi điện cho ba mẹ cô, để họ đến chăm sóc cô.” Nguyễn Thiên Lăng quay người định rời đi, Nhan Duyệt vội vén chăn bước xuống giường, tiến lên hai bước.
“Lăng, từ lúc anh bước vào tới bây giờ, anh luôn trách móc em, vì Giang Vũ Phi mà trách em. Anh không nhận thấy sao, anh còn chưa hỏi em vì sao lại ngất xỉu.”
Nguyễn Thiên Lăng dừng bước, quay đầu lại, ánh mắt thầm trầm nhìn cô ta: “Bệnh của cô tái phát sao?”
Nhan Duyệt gượng cười, tiến lên kéo tay anh, nhẹ nhàng đặt lên bụng mình: “Bệnh của em sớm đã khỏi rồi, không phải bệnh tái phát, mà là… em có thai. Lăng, bác sĩ nói em có thai hai tháng rồi, đứa trẻ là con của anh.”
Đồng tử Nguyễn Thiên Lăng hơi co lại, ánh mắt sâu thẳm phức tạp.
“Lăng, đứa con này là kết tinh tình yêu trước đây của chúng ta. Cho dù anh không yêu em, em cũng sinh nó ra, yêu thương nó, nuôi nó lớn lên.”
Tâm trạng Nguyễn Thiên Lăng cực kỳ phức tạp. Anh cảm thấy đây như một vở kịch, giống như ông trời đang cố ý trêu đùa anh vậy.
Con của Giang Vũ Phi vừa mất, Nhan Duyệt lại mang thai, cũng là con của anh!
Anh vừa mất đi một đứa con, giờ lại có được một đứa con khác. Nhưng sao anh không hề cảm thấy vui một chút nào?
“Lăng, anh không vui sao?” Nhan Duyệt nhìn ra cảm xúc của anh, nhíu mày bất an hỏi anh.
Nguyễn Thiên Lăng đột nhiên có ý nghĩ bảo cô ta bỏ đứa bé, nhưng anh vừa mất một đứa con, giờ lại chính miệng nói không cần đứa con này, như vậy có quá tàn nhẫn không?
“Lăng…”
“Cô nghỉ ngơi cho tốt đi, chuyện con cái chúng ta sẽ nói sau.” Nguyễn Thiên Lăng rút tay lại, vừa quay người đi thì Nhan Duyệt ôm chặt anh từ phía sau.
“Lăng, vì con, chúng ta hãy ở bên nhau được không? Đứa trẻ không thể không có một gia đình hoàn chỉnh. Đây là con anh, anh nhẫn tâm để nó chỉ có mẹ mà không có ba sao?”
Nguyễn Thiên Lăng gỡ tay cô ta ra, phải cố hết sức mới gỡ ra được: “Duyệt Duyệt, con của tôi và Giang Vũ Phi đã không còn nữa, bây giờ tâm trạng tôi không tốt, có việc gì để sau hãy nói.”
“Phải, cô ta mất con, nhưng em đang mang thai con của anh. Anh không thể vì cô ta mất con mà lạnh lùng với mẹ con em. Lăng, anh nhẫn tâm với em như thế từ bao giờ vậy?” Nhan Duyệt khóc, đau lòng trách móc anh.
Nguyễn Thiên Lăng tâm trạng rối bời: “Cô nghỉ ngơi đi!”
Anh bỏ lại câu nói cuối cùng, bước nhanh ra khỏi phòng. Nhìn theo bóng lưng vô tình bỏ đi của anh, trong lòng Nhan Duyệt vừa phẫn hận vừa đau khổ.
Nguyễn Thiên Lăng, em nhất định sẽ cướp anh về, để anh biết rằng em mới là người phụ nữ anh yêu nhất, em nhất định sẽ khiến anh trở về bên cạnh em lần nữa!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...