“Giữ được đứa bé... Tôi sẽ phục hôn với anh...”
Anh muốn phục hôn với cô là vì đứa bé, bây giờ đứa bé không còn, anh có thể không cần phục hôn với cô nữa. Nhưng vì sao khi nghĩ tới chuyện không thể phục hôn với cô, trong lòng anh vô cùng buồn bực, khó chịu?
“Rốt cuộc là hôm nay xảy ra chuyện gì?” Nguyễn Thiên Lăng hít sâu một hơi, trầm giọng hỏi thím Lý.
Thím Lý lau nước mắt, cẩn thận kể hết mọi chuyện, kể cả mỗi một câu Nhan Duyệt nói với Giang Vũ Phi.
“Cô Giang đẩy cô Nhan ra, đột nhiên cô Nhan lại ngất xỉu... Sau đó Phích Lịch giống như là nổi cơn điên, giãy thoát khỏi xích sắt xông lên, xô cô Giang ngã xuống đất...”
Cuối cùng là cảnh tượng Nguyễn Thiên Lăng nhìn thấy.
Buổi sáng hôm nay, sau khi đưa đưa hai người họ đến bệnh viện, khi trở lại công ty thì tâm trí anh không thể tập trung nổi. Anh luôn cảm giác Giang Vũ Phi sẽ xảy ra chuyện, cuối cùng anh lái xe về nhà, quả nhiên đã bắt gặp cảnh cô gặp chuyện không hay.
Nguyễn Thiên Lăng lập tức chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, may mắn là anh về kịp, bằng không thì hậu quả không thể tưởng tượng nổi. Một cú ngoạm của Phích Lịch có thể xé nát người, nếu nó thực sự cắn Giang Vũ Phi thì chắc chắn cô sẽ mất mạng.
Chỉ mới nghĩ đến cảnh Giang Vũ Phi bị Phích Lịch xé nát, anh lại không khỏi đổ mồ hôi lạnh. Thực sự rất may mắn, anh đã kịp thời chạy tới nơi. Thế nhưng nếu anh trở về sớm hơn vài phút, con của anh cũng sẽ không...
Nghĩ tới đây, Nguyễn Thiên Lăng nắm chặt nắm đấm, đôi mắt đang bắn ra những tia hung ác hơi nheo lại.
“Nhan Duyệt đâu rồi?” Anh lạnh lùng hỏi thím Lý.
“Cô Nhan ngất xỉu, tôi kêu người đưa cô ấy đến bệnh viện, bây giờ bác sĩ đang khám cho cô ấy.” Thím Lý lạnh nhạt nói, trong lòng bà cũng rất căm hận Nhan Duyệt.
Người phụ nữ kia, trước đây nhìn có vẻ cũng không tệ, sao bây giờ lại khiến cho người ta càng nhìn càng ghét. Nếu không phải cô ta, cô Giang cũng sẽ không xảy ra chuyện.
Nguyễn Thiên Lăng biết, Phích Lịch tấn công Giang Vũ Phi không phải là lỗi của Nhan Duyệt, nhưng anh vẫn trách cứ cô ta. Nếu không phải cô ta tìm Giang Vũ Phi cãi nhau, Phích Lịch sao có thể vì bảo vệ chủ mà tấn công Giang Vũ Phi?
Tóm lại chuyện này, cả Nhan Duyệt và Phích Lịch đều không thoát khỏi trách nhiệm.
---
Lúc Giang Vũ Phi được đưa ra ngoài, Nguyễn Thiên Lăng bước nhanh đến, thấy cô đang nhắm mắt, sắc mặt tái nhợt.
Bác sĩ ở bênh cạnh tiếc nuối nói: “Anh Nguyễn, chúng tôi đã dốc hết sức, đáng tiếc không thể giữ được thai nhi. Thai nhi đang thành hình đã không giữ được... đứa trẻ là bé gái...”
Nguyễn Thiên Lăng nắm chặt tay Giang Vũ Phi, anh đặt lên tay cô một nụ hôn. Tay cô lạnh buốt, môi anh cũng lạnh buốt. Anh đặt tay cô vào trong chăn, tự mình đẩy cô vào phòng bệnh.
Phòng bệnh của Nhan Duyệt nằm ngay bên cạnh, thím Lý nói với Nguyễn Thiên Lăng, có điều anh chưa từng qua đó liếc mắt nhìn một cái mà luôn ở bên cạnh trông chừng Giang Vũ Phi.
Trong lúc đó thím Lý gọi điện thoại kêu người làm mang quần áo sạch đến cho anh, Nguyễn Thiên Lăng nhanh chóng đi thay đồ. Nhìn thấy cả người đầy máu, trong lòng anh rất đau đớn.
Giang Vũ Phi nằm mơ một giấc mơ rất dài, cô mơ thấy một bé gái với hai bím tóc nhỏ ở trong vườn hoa vẫy tay với cô, gọi cô là mẹ. Bé gái có khuôn mặt bầu bĩnh, đôi mắt to tròn, làn da trắng sáng, vô cùng đáng yêu.
Giang Vũ Phi nhìn thấy cô bé là biết ngay là con gái của mình. Cô mừng rỡ chạy đến, đột nhiên nhìn thấy sau lưng bé gái thình lình hiện ra một con dã thú khổng lồ, nó há cái miệng to bự ra, nuốt cả người bé gái vào trong.
Giang Vũ Phi bị cảnh tượng kia làm cho khiếp sợ tới mức liên tục hét lên, sau đó cô cũng tỉnh lại trong lúc hoảng sợ giãy gụa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...