Nguyễn Thiên Lăng kéo tay cô qua: "Mấy tháng gần đây anh không đụng vào ai hết, bẩn chỗ nào chứ?"
Có quỷ mới tin lời anh nói!
Trước kia anh không thiếu đàn bà, mỗi tháng đều phải thay đổi tình nhân, cho tới bây giờ anh đều không rời được phụ nữ, sao cô có thể tin tưởng anh mấy tháng nay đều không có phụ nữ đây. Mà cho dù đúng là vậy, cũng có quan hệ gì với cô đâu.
"Tôi vẫn thấy anh bẩn đấy, tôi không thể chấp nhận anh được, anh buông tôi ra đi."
Lúc này cả người Nguyễn Thiên Lăng đều đã căng cứng, sao có thể cam lòng buông cô ra chứ. Anh ép người xuống: "Vũ Phi, anh thực sự rất khó chịu, em cho anh được không, hả?"
Giang Vũ Phi bỗng hơi sững sờ, trong chuyện này anh chưa bao giờ trưng cầu ý kiến của cô, nếu muốn là trực tiếp làm, cũng sẽ không bận tâm đến cảm nhận của cô, nhưng bây giờ anh lại đang trưng cầu ý kiến của cô.
"Em đồng ý sao?" Nguyễn Thiên Lăng mừng rỡ nhếch môi.
Giang Vũ Phi lập tức lấy lại tinh thần, nhìn chằm chằm vào anh nói gằn từng tiếng: "Tôi không đồng ý. Nguyễn Thiên Lăng, tôi không đồng ý, anh sẽ cưỡng hiếp tôi sao?"
"…"
"Anh sẽ làm chứ gì, cũng không phải anh chưa từng làm như vậy. Anh quên đứa nhỏ này làm sao mà có rồi ư, chính là lần đó anh cưỡng hiếp tôi nên mới có."
Mỗi một từ của cô đều đánh mạnh vào tim Nguyễn Thiên Lăng. Đối với quan hệ không tự nguyện, phụ nữ đều không cách nào quên đi và tha thứ sao?
Anh nhớ tới lần anh gài bẫy cô đó, làm cô tưởng lầm cô bị người khác cưỡng hiếp. Lúc ấy cô rất đau khổ, đau khổ đến mức muốn chết đi, anh nhìn thấy cũng rất khó chịu. Thế nhưng về sau anh lại không để ý đến cảm nhận của cô, cưỡng hiếp cô.
Nguyễn Thiên Lăng bỗng nhiên nghĩ đến, có phải lúc ấy cô cũng đã đau khổ đến mức muốn chết đi hay không?
Đúng vậy, lúc ấy cô nhất định là đau đớn muốn chết, nếu không thì cô sẽ không cầm bình hoa muốn giết anh, chỉ có khi tuyệt vọng tới cùng cực thì trong đầu mới có thể nảy sinh ý nghĩ động thủ giết người thôi.
"Anh…" Nguyễn Thiên Lăng hơi hé miệng, có chút lúng túng nói: "Anh cho rằng mình là người đàn ông của em, cho nên em có thể chấp nhận anh."
Bọn họ đã từng là vợ chồng, nên anh tự nhận là anh chạm vào cô, cô cũng có thể chấp nhận.
Giang Vũ Phi nghe vậy cười cười mỉa mai: "Cho nên anh luôn tự đại, tự cho là mình đúng như vậy."
"Thực sự không thể bỏ qua sao?" Nguyễn Thiên Lăng khẽ nhíu mày.
"Đúng vậy, không thể nào bỏ qua được!"
Giang Vũ Phi dùng sức đẩy anh ra, lần này anh cũng không kiên trì nữa, thuận thế buông cơ thể cô ra.
"Anh phải làm thế nào thì em mới quên được?" Anh nhìn chằm chằm cô, nghiêm túc hỏi.
Dù sao bảo anh không chạm vào cô là điều không thể nào. Anh có thể chịu đựng nhất thời, nhưng không thể chịu đựng cả đời được.
Giang Vũ Phi kéo chăn đắp lên người, thản nhiên nói: "Cách tôi xa một chút, đừng quấy rầy cuộc sống của tôi, có lẽ dần dần tôi sẽ bỏ qua."
Điều này sao có thể!
Nguyễn Thiên Lăng đứng dậy trầm giọng nói: "Anh cho em một chút thời gian từ từ tiếp nhận, tối đa nửa tháng, không thể quá lâu." Nói xong, anh quay người đến phòng tắm.
Giang Vũ Phi chán ghét nhíu mày, sao anh ta cứ luôn ngang ngược như vậy chứ. Vừa rồi suýt chút nữa cô đã cho rằng anh ta sẽ bỏ qua cho cô, sẽ biết tôn trọng cô, nhưng cô đã sai rồi, dạng người như anh ta vĩnh viễn sẽ không biết đến hai chữ “tôn trọng”.
---
Nhan Duyệt lại đến biệt thự của Nguyễn Thiên Lăng, gần như ngày nào cô ta cũng tới báo cáo vậy, nhưng mỗi lần cô ta tới, Nguyễn Thiên Lăng đều không có ở nhà.
Căn bản cô ta đến cũng không phải là tìm Nguyễn Thiên Lăng, cô ta cố ý tới để làm cho Giang Vũ Phi khó chịu.
Có điều lần này sau khi cô ta đến đã trực tiếp đi chơi với Phích Lịch, cũng không vào phòng khách trêu chọc Giang Vũ Phi.
Thím Lý mang một ly nước ấm đến cho Giang Vũ Phi: "Cô Giang, chỉ sợ cô Nhan sẽ thường xuyên đến nữa.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...