Thế mà mới qua vài tháng ngắn ngủi, cô ta đã bị bắt giam, lại còn chịu sự trừng phạt của pháp luật.
Trong khoảng thời gian ngắn như vậy, cô ta từ thiên đường rơi xuống địa ngục, không biết tâm trạng ra sao.
Cô chỉ hy vọng sau khi cô ta vào nhà giam, có thể sửa chữa sai lầm của bản thân, sau này ra ngoài sẽ không làm hại người khác nữa.
Thật ra người từ thiên đường rơi xuống địa ngục đâu chỉ có mình Hứa Mạn.
Cô chính là người bị đẩy xuống địa ngục trong nháy mắt.
Làm người vẫn phải dựa vào chính mình để đứng lên, nếu không đứng lên được, cả đời cũng chỉ có thể sống trong địa ngục.
----
Ngày hôm sau, Giang Vũ Phi ăn sáng với thím Lý rồi ngồi xe ra ngoài dạo phố.
Nguyễn Thiên Lăng nhận được điện thoại của mẹ gọi về nhà, Nhan Duyệt cũng được bà Nguyễn mời sang.
Giang Vũ Phi không biết bọn họ nói chuyện gì, cũng chẳng muốn biết.
Nguyễn Thiên Lăng muốn huỷ hôn với cùng Nhan Duyệt, chẳng có một chút xíu quan hệ nào với cô, có điều cô nghĩ như vậy, không có nghĩa là mọi người đều nghĩ như vậy.
Mua sắm hết cả buổi sáng, buổi chiều Giang Vũ Phi cùng với thím Lý trở về biệt thự, vừa ngồi xuống uống một ngụm nước, người giúp việc đã chạy lại thông báo có Nhan Duyệt đến.
“Cô còn tới đây làm gì? Thiếu gia không có nhà.” Thím Lý thản nhiên nói.
Giang Vũ Phi còn chưa kịp nói có muốn gặp cô ta hay không, Nhan Duyệt đã xông thẳng tới.
Trông cô ta có vẻ hốc hác đi rất nhiều, có điều như vậy lại trông có vẻ càng mềm yếu, khiến cho người khác thương yêu.
Giang Vũ Phi dửng dưng liếc nhìn cô ta, nhếch môi cười nói: “Hình như tôi đâu có nói tôi muốn gặp cô.”
“Giang Vũ Phi, Lăng huỷ hôn với tôi, cô vui rồi chứ?” Nhan Duyệt vừa mở miệng đã lập tức chất vấn cô: “Đầu tiên cô chen vào giữa chúng tôi, bây giờ lại muốn cướp anh ấy, sao cô có thể hèn hạ như vậy?”
Giang Vũ Phi im lặng, người phụ nữ này luôn cho rằng trước kia là cô xen vào giữa bọn họ, dựa vào cái gì mà cô ta dám nói vậy.
Thật sự mà nói, là cô ta xen vào cuộc hôn nhân của cô và Nguyễn Thiên Lăng mới đúng.
Dù sao tư duy của Nhan Duyệt quá mức khác thường, cô không muốn tranh cãi cùng cô ta về những vấn đề này.
“Thím Lý, đây là biệt thự của Nguyễn Thiên Lăng. Anh ta không có nhà, vậy thím thay anh ta tiếp khách nhé.” Nói xong, Giang Vũ Phi đứng dậy định lên phòng tắm rửa, sau đó ngủ một giấc.
Cô không phải chủ nhà, cô không thể tiếp Nhan Duyệt được, thôi thì để thím Lý tiếp đãi cô ta vậy.
Nhưng mà từ lời nói của cô, Nhan Duyệt lại hiểu thành một ý nghĩa khác.
Giang Vũ Phi không phải đang ám chỉ thân phận của cô ta đã từ bà chủ nhà biến thành khách hay sao?
Cô ta kiêu ngạo nhường nào, sao có thể cho phép Giang Vũ Phi sỉ nhục như vậy.
Nhan Duyệt nhanh chóng bước lên phía trước, chắn lối đi của Vũ Phi.
Khuôn mặt lạnh như băng của cô ta vênh váo, hung hăng nói: “Cô thật sự nghĩ rằng tạm thời mê hoặc được Lăng, anh ấy sẽ huỷ bỏ hôn ước với tôi, lấy cô làm vợ?
“…”
“Tôi nói cho cô biết, đừng nằm mơ! Cuối cùng người mà Lăng lấy nhất định sẽ là tôi, cô chống mắt lên mà xem, xem ai mới là người cuối cùng được gả vào Nguyễn gia!”
Nét mặt Giang Vũ Phi lạnh nhạt, nói: “Nói xong chưa? Nói xong rồi thì làm phiền cô tránh ra giùm.”
“Giang Vũ Phi, tôi nhất định sẽ không để cô đắc ý được lâu đâu!”
Giang Vũ Phi cũng không muốn nói gì cả, cô ta muốn nghĩ sao thì nghĩ.
Nhan Duyệt hung hăng trừng mắt nhìn cô, sau đó sải bước rời đi.
Cô ta vừa ra khỏi phòng khách, bỗng thoáng thấy Phích Lịch đang nằm ngủ trong ổ.
“Phích Lịch!” Nhan Duyệt mừng rỡ chạy lại, Phích Lịch nghe tiếng cô ta gọi, giật mình tỉnh lại.
“Gâu gâu...” Phích Lịch to lớn lao ra khỏi ổ, vui sướng chạy quanh Nhan Duyệt.
Giang Vũ Phi và thím Lý nghe tiếng đi tới, nhìn thấy Phích Lịch thường ngày hung dữ, thế mà lại đang làm nũng với Nhan Duyệt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...